Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:56:23
Lượt xem: 6

Thi Hảo hiểu dụng ý của Lương Tây Kinh nên phối hợp nói: “Cũng không tệ lắm, những đồng nghiệp mới của em đều rất đáng yêu.”

 

Lời này của cô khiến Lương Tây Kinh có chút ý kiến.

 

Lông mày như ngọn núi của anh hơi nhướng lên, ấu trĩ hỏi: “Em nói thế có ý là đồng nghiệp cũ của em không đáng yêu sao?”

 

Thi Hảo: “Ngoại trừ ông chủ cũ của em ra thì đồng nghiệp cũ cũng rất đáng yêu.”

 

Lương Tây Kinh nghẹn lời trước câu nói này của cô.

 

Đáng lẽ anh không nên lắm mồm hỏi cô.

 

Nhận ra sự im lặng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo kìm nén khóe môi đang cong lên của mình: “Tổng giám đốc Lương, sao anh không nói gì thế?”

 

Một lúc sau Lương Tây Kinh mới hỏi: “Trong mắt em, ông chủ cũ của em không có một chút xíu ưu điểm gì sao?”

 

Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc là có đấy.”

 

Lương Tây Kinh: “Hả?”

 

Thi Hảo nín cười, cố ý nói: “Công tư phân minh chắc cũng được coi là ưu điểm nhỉ?”

 

“...”

 

Lương Tây Kinh bị sốc với câu trả lời này, anh đưa tay lên day day xương lông mày: “Em không thích anh công tư phân mình ư?”

 

Thi Hảo cảm thấy anh đang đào hố cho cô nhảy vào.

 

Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Anh nên hỏi nhân viên hiện tại của anh thì hơn.”

 

Lương Tây Kinh nghe hiểu câu này của cô là có ý gì, anh ừ một tiếng, vẫn truy tìm căn nguyên hỏi cô: “Vậy nhân viên cũ thì sao?”

 

Lương Tây Kinh hỏi tới cùng: “Nhân viên cũ có thích không?”

 

Thi Hảo im lặng không nói gì một lát, sau đó mới nói: “Quan trọng lắm sao?”

 

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

 

Thi Hảo “À” lên một tiếng, sau màn hình điện thoại anh không nhìn thấy cô giơ tay chạm nhẹ vào khóe môi đang cong lên của mình, úp úp mở mở nói: “Cũng tạm được.”

 

Nhận được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cười cười.

 

Mặc dù anh không quá hài lòng về đáp án này nhưng anh biết đây là câu trả lời tốt nhất Thi Hảo có thể đưa cho anh ngay lúc này.

 

Lương Tây Kinh đáp lời, lại hỏi cô những vấn đề khác trong công việc.

 

Chủ đề nói chuyện của hai người trải dài từ chuyện công việc cho đến cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, thậm chí còn nhắc đến quá trình sửa chữa phòng mới của Thi Hảo.

 

Thời gian dần trôi qua, trong lúc họ không nhận ra, mí mắt Thi Hảo bắt đầu díu lại, cô hoàn toàn không chịu được nữa ngủ thiếp đi.

 

Lương Tây Kinh hỏi cô ngày mai cô có chỗ nào muốn đi không, anh hỏi một hồi lâu vẫn không thấy người bên kia trả lời mình. Anh nín thở tập trung lắng nghe, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thi Hảo.

 

Thi Hảo đã ngủ thiếp đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-202.html.]

 

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười, dán sát điện thoại vào mặt mình nói ngủ ngon với cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.

 

Anh không cúp điện thoại, đề phòng nửa đêm Thi Hảo nằm mơ tỉnh lại lại sợ hãi.

 

-

 

Một đêm ngủ ngon không mộng mị.

 

Ngày hôm sau, khi Thi Hảo tỉnh lại, điện thoại đã tắt nguồn vì hết pin.

 

Cô xem thấy điện thoại không còn một chút pin nào thì kinh ngạc mất mấy giây, nhớ ra lúc mình ngủ vẫn đang gọi điện thoại với Lương Tây Kinh, cô ngủ thiếp đi mà quên cúp máy.

 

Cắm sạc điện thoại xong, Thi Hảo mở lại máy.

 

Vừa mở máy lên, thông báo có tin nhắn wechat đã ùn ùn kéo đến đè lên nhau, trên màn hình lại hiện lên tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến, hỏi cô đã thức chưa.

 

Thi Hảo: “... Tối hôm qua sao anh không cúp máy?”

 

Cô cũng đã ngủ thiếp đi rồi, anh còn gọi điện làm gì.

 

Lương Tây Kinh không nói anh không cúp vì anh lo cho em, nhắm mắt lại trả lời: “Anh quên mất.”

 

Thi Hảo: “.”

 

Cô biết chắc chắn Lương Tây Kinh không phải quên cúp máy, mà nguyên nhân cụ thể là gì, cô cũng lờ mờ biết được.

 

Nhưng cô không tiếp tục hỏi anh nữa, Thi Hảo chuyển chủ đề nói sang chuyện khác: “Anh dậy lâu rồi à?”

 

Lương Tây Kinh: “Anh sắp đến cổng khu dân cư em ở rồi.”

 

Thi Hảo: “Hả?”

 

Cô không hiểu ý của Lương Tây Kinh.

 

Lương Tây Kinh: “Anh đưa em đi làm nhé?”

 

Thi Hảo liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại, bối rối trả lời: “Không nói chuyện với anh nữa, em đi rửa mặt đã.”

 

Nếu còn nói chuyện nữa thì cô đi làm trễ mất.

 

Lương Tây Kinh bật cười: “Anh đợi em ở cổng, em không cần vội đâu.”

 

Rửa mặt xong, Thi Hảo không kịp ăn bữa sáng đã vội vội vàng vàng chạy ra cổng khu dân cư.

 

Vừa ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Lương Tây Kinh đang đứng ven đường.

 

Nhìn thấy chiếc xe đỗ ở đấy, Thi Hảo do dự vài giây, sau đó mới tiếp tục đi đến chỗ anh.

 

“Chào buổi sáng.” Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, nhân tiện mở cửa xe ra.

 

Thi Hảo không lên xe ngay, cô và Đới Phong liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lương Tây Kinh: “... Anh nhất định muốn đưa em đi làm sao?”

 

Lương Tây Kinh: “Em không muốn anh đưa em đi à?”

Loading...