Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-02-08 13:14:28
Lượt xem: 11

“Ừ.” Lương Tây Kinh xoa xoa thái dương: “Anh vừa đi về.”

 

Thi Hảo nhìn qua đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bảo dì nấu cho anh ly trà giải rượu đi."

 

Ở biệt thự, chỉ cần là Lương Tây Kinh muốn thì dì sẽ qua đó chăm sóc cho anh.

 

Chỉ là hầu như là mọi lúc, anh cũng không cần đến dì.

 

Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh nói: "Nấu không được."

 

“Tại sao?” Thi Hảo hỏi.

 

Bây giờ chưa đến mười giờ, theo lý mà nói thì dì vẫn có thể đến đó được. Về điểm này, Thi Hảo nắm rất rõ.

 

Lương Tây Kinh: "Dì đi du lịch rồi."

 

Thi Hảo: "..."

 

Thi Hảo dường như cảm thấy được có một cái hố ở đằng sau Lương Tây Kinh đang chờ mình vậy. Cô đứng bên cạnh cái "hố" đó do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn tự mình nhảy vào đó: "Vậy anh qua đây uống đi."

 

Vừa dứt lời, Thi Hảo sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm, cô nhấn mạnh: "Anh chỉ có thể ở lại năm phút thôi đó, uống xong là phải về ngay."

 

Nghe thấy vậy, khóe môi của Lương Tây Kinh nhếch lên, dùng giọng nói rất dễ chịu trả lời cô: "Nhất trí."

 

Thi Hảo: "... Vậy em cúp máy đây?"

 

Lương Tây Kinh: "Em có việc phải làm à?"

 

Cô nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, Thi Hảo nhượng bộ: "Không có."

 

Cô ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết đang treo lơ lửng dưới bầu trời đêm và trò chuyện phiếm với anh: "Anh thấy trong người rất khó chịu à?"

 

Thực ra uống quá nhiều rượu thì trong người sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

 

Lương Tây Kinh nặng nề trả lời: "Có một chút."

 

Thi Hảo ừm một tiếng, lại hỏi: "Còn bao lâu nữa anh đến?"

 

Lương Tây Kinh nhìn ra cảnh vật bên đường: "Khoảng mười phút nữa sẽ đến."

 

Sau khi lên xe, tài xế hỏi anh muốn về biệt thự hay nhà cũ, Lương Tây Kinh đã trả lời là… Đến chỗ Thi Hảo.

 

Nghe được câu này của anh, Thi Hảo mới nhận ra rằng ngay cả khi cô không nói về trà giải rượu thì Lương Tây Kinh cũng có ý định sẽ đến tìm cô.

 

Biết được sự thật này, một tia vui sướng vụt qua trong tim cô.

 

Có người lúc nào cũng đặt mình ở trong tim khiến cô không thể không rung động.

 

Im lặng một lát, Thi Hảo canh thời gian: "Vậy em vào bếp nấu trà giải rượu trước đây."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-207.html.]

Giọng Lương Tây Kinh có chút khàn khàn, trả lời cô: "Được."

 

Sau khi cúp máy, Thi Hảo đi vào bếp nấu trà giải rượu.

 

Vừa nấu xong thì chuông cửa vang lên.

 

Thi Hảo đi đến cửa rồi mở ra.

 

Ánh đèn ở ngoài hành lang và phòng khách cùng chiếu xuống, cô vừa nhìn thoáng ra là thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, trên tay cầm theo chiếc áo vest, chiếc áo sơ mi đang mặc trên người cũng được nới lỏng ra. Khuôn mặt anh vô cùng tuấn tú, dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt anh trông thật mềm mại, ánh mắt đang nhìn cô cũng thật dịu dàng.

 

Hai người họ nhìn nhau.

 

Ở một khoảng cách không gần cũng không xa, Thi Hảo cảm thấy trong ánh mắt của Lương Tây Kinh nhìn mình như vừa có một ngọn lửa mới nhóm lên rực sáng.

 

Cô nhìn theo ánh mắt của anh rồi nhìn ngược lại bản thân mình, lúc này cô mới để ý rằng mình quên mất mặc áo khoác bên ngoài chiếc đầm ngủ, cô ra mở cửa cho anh mà trên người chỉ mặc một chiếc đầm hai dây mỏng manh. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn như tuyết, cực kỳ quyến rũ.

 

"Anh... " Vành tai của Thi Hảo nóng lên, cô tránh đi ánh mắt rạo rực của anh: "Anh vào nhà đi."

 

Ánh mắt của Lương Tây Kinh dán trên người cô một hồi, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà dời đi chỗ khác.

 

Trái cổ của anh di chuyển lên xuống, anh cúi đầu xuống nhìn đôi giày mà Thi Hảo vừa lấy ra... Đây là đôi giày mới.

 

Lương Tây Kinh ngước mắt lên.

 

Thi Hảo: "... Đôi trước em bỏ rồi."

 

Lương Tây Kinh ừm một tiếng, sau khi thay giày xong, anh đi theo cô vào trong nhà.

 

“Anh ngồi một lát nhé.” Thi Hảo dặn dò: “Trà giải rượu đã nấu xong rồi, em vào bếp bưng ra cho anh.”

 

Lương Tây Kinh trả lời được.

 

Lương Tây Kinh đi đến ghế sofa ngồi xuống, anh liếc nhìn những cuốn sách mà Thi Hảo đặt trên bàn.

 

Khi nhìn thấy dòng chữ trên bìa sách, anh bỗng khựng lại rồi khom lưng cầm lên xem.

 

Thi Hảo bưng trà giải rượu từ trong bếp đi ra, Lương Tây Kinh thì đang cầm cuốn sách mà cô đang đọc dang dở rồi một lần nữa anh lại hướng ánh mắt nhìn về phía cô.

 

Ánh mắt anh bây giờ còn nóng bỏng, rạo rực hơn lúc nãy.

 

Thi Hảo sửng sốt: "Sao vậy?"

 

Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm: "Tại sao em lại đọc sách tiếng Đức?"

 

Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, cô đặt ly trà giải rượu lên bàn trà rồi trả lời: "Thì học chứ sao nữa."

 

Tại sao cô lại muốn học, Lương Tây Kinh không cần hỏi nhiều nữa.

 

Im lặng được một lát, Thi Hảo cố gắng chuyển đề tài: "Trà giải rượu có vẻ nguội bớt rồi, anh có thể..."

 

Từ “uống” cô còn chưa kịp thốt ra thì Lương Tây Kinh đã cúi người tiến lại gần, chặn ngang câu mà cô sắp nói. Một tay anh đặt ở sau gáy cô, còn tay kia thì ôm lấy eo cô, lưỡi anh tách hàm răng của cô ra, cưỡng hôn cô.

Loading...