Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:48:32
Lượt xem: 6

Hôm qua, Thi Hảo nghe đồng nghiệp nói có một quán điểm tâm ở gần công ty, có món bánh bao súp rất ngon, cô cũng thấy hơi thèm.

 

Thi Hảo cũng không đắn đo quá nhiều, cô quyết định: "Vậy chúng ta đến khu vực gần công ty để ăn đi."

 

Lương Tây Kinh không có phản đối.

 

Chỉ là cả hai đều quên mất một điều.

 

Nếu ăn sáng ở gần công ty của Thi Hảo, rất có thể họ sẽ bắt gặp đồng nghiệp của Thi Hảo.

 

Hai người vừa đến quán điểm tâm và ngồi xuống, gọi các món muốn ăn thì đồng nghiệp của Thi Hảo từ bên ngoài mở rèm ra đi vào.

 

Vừa nhìn thấy Thi Hảo thì hai đồng nghiệp đó giơ tay lên chào cô: "Thi..." Mới gọi tên cô được một nửa thì hai người đó nhìn thấy Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh, nụ cười trên gương mặt họ bỗng đông cứng lại.

 

"..."

 

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người họ, Thi Hảo cố nhịn cười mà vẫy tay với họ: "Chào buổi sáng."

 

Hai đồng nghiệp gật đầu chào lại rồi nói nhỏ: "Chào buổi sáng."

 

Thi Hảo nhìn xung quanh: "Có muốn ngồi chung không?"

 

Thời điểm này là giờ cao điểm của buổi sáng, trong quán đã không còn bàn trống nên chỉ có thể ngồi ghép bàn.

 

Thấy hai người đó đang do dự, Lương Tây Kinh lên tiếng: "Ngồi chung không?"

 

Nếu Lương Tây Kinh đã không để bụng thì hai người họ cũng không do dự nữa: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Lương."

 

Lương Tây Kinh khẽ cười nói: "Muốn ăn gì?"

 

Sau khi gọi món thì hai đồng nghiệp đó ngồi chờ món với nụ cười trên môi.

 

Thi Hảo nhìn thấy thì nhịn không được mà cười lên.

 

“Em cười gì vậy?” Lương Tây Kinh chú ý đến dáng vẻ của cô nên hỏi.

 

Thi Hảo quay đầu lại nhìn anh, giả vờ giấu anh: "Không nói anh nghe."

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Sau khi ăn xong bữa sáng này, hai đồng nghiệp đó vội vàng chào họ một câu rồi đi đến công ty trước.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đi phía sau, nhìn thấy bóng lưng vội vã của họ, Lương Tây Kinh hỏi: "Bọn em sắp trễ rồi sao?"

 

"..."

 

Thi Hảo nhịn không được, cười ha hả nói: "Anh không phát hiện ra sao?"

 

Lương Tây Kinh: "Cái gì?"

 

Thi Hảo liếc anh một cái: "Họ rất sợ anh đó."

 

"..."

 

Lương Tây Kinh kinh ngạc và cảm thấy có chút bất lực: "Anh đáng sợ như vậy sao?"

 

Tại sao anh lại không biết.

 

Thi Hảo quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của anh một hồi: "Mặt anh nhìn không đáng sợ nhưng thân phận và lai lịch của anh thì rất đáng sợ đó."

 

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười.

 

“Còn em thì sao?” Lương Tây Kinh đưa cô đến lầu dưới của công ty, anh đột nhiên hỏi: “Em có cảm thấy sợ bao giờ chưa?”

 

Thi Hảo chớp chớp mắt, thẳng thắn nói: "Đối với em, về phương diện này thì anh không có sức uy hiếp."

 

Lương Tây Kinh: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-210.html.]

 

Trước khi Thi Hảo bước chân vào làm cho công ty trước cô đã chút hiểu biết về Lương Tây Kinh.

 

Lương Hanh rất hay tới viện mồ côi thăm cô. Lúc nói chuyện với cô, ông thường nhắc tới Lương Tây Kinh. Bởi vậy, dù là trước khi gặp Lương Tây Kinh hay là sau này sau khi đã gặp anh, trong lòng Thi Hảo thấy anh cũng không đáng sợ lắm.

 

Nghe Thi Hảo giải thích xong, Lương Tây Kinh cũng vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm.

 

Anh cau mày, hỏi cô: "Ông cụ hay kể chuyện về anh cho em nghe lắm hả?"

 

Thi Hảo gật đầu.

 

Lương Tây Kinh tò mò: "Ông hay nói với em những gì?"

 

"... Em cảm thấy anh không nên biết thì tốt hơn." Thi Hảo uyển chuyển nhắc nhở.

 

Lương Tây Kinh: "Hả?"

 

Thi Hảo xem kỹ thời gian, cố trốn tránh vấn đề này: "Hay là anh đi hỏi chủ tịch đi, em phải đi làm rồi."

 

"..."

 

Thời gian đúng là không còn sớm, Lương Tây Kinh cũng không nóng vội.

 

Anh nhìn tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chậm rãi đồng ý: "Tan tầm anh sẽ tới đón em."

 

Thi Hảo đang định gật đầu, bỗng nhớ tới chuyện gì đó bèn dí dỏm nói đùa: "Anh có chắc là tối nay mình không có bữa tiệc nào không?"

 

Ánh mắt của Lương Tây Kinh rơi trên người cô: "Không có."

 

"Ồ." Khóe môi của Thi Hảo khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười: "Vậy anh cứ tới đi."

 

Lương Tây Kinh nắn bóp lòng bàn tay cô, dặn: "Em cứ an tâm mà làm."

 

Cũng như hôm trước, hôm nay Thi Hảo đi làm cũng nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.

 

May mà cô không có cảm giác gì quá lớn với những ánh nhìn ấy, cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh bước đến chỗ làm việc của mình và ngồi xuống, sau đó nói chuyện một cách hết sức tự nhiên với các đồng nghiệp của mình.

 

Chẳng mấy chốc đã đến giờ làm việc.

 

Bên chiến lược tiếp thị của họ bận rộn hơn các bộ phận khác rất nhiều, mọi người cố gắng lắm mới nói chuyện phiếm được với nhau đôi câu, sau đó lại phải vùi đầu vào làm việc.

 

Loáng một cái đã đến giữa trưa.

 

Ăn cơm trưa xong, Thi Hảo quay lại chỗ làm việc nghỉ ngơi. Tối hôm qua cô ngủ hơi muộn nên bây giờ cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

 

Mơ màng ngủ được một lúc, Thi Hảo bị tin nhắn của Ôn Ỷ gửi đến đánh thức.

 

Ôn Ỷ: "Tối nay mình đi ăn với nhau chứ hả?"

 

Ôn Ỷ: "Hôm nay tớ rảnh."

 

...

 

Thi Hảo vẫn còn buồn ngủ mở mắt ra, cố lên tinh thần nhắn một tin trả lời cô ấy: "Có lẽ tối nay không được rồi."

 

Ôn Ỷ: "?"

 

Thi Hảo: "Có người hẹn với tớ trước cả cậu cơ."

 

Ôn Ỷ: "Lương Tây Kinh à?"

 

Thi Hảo: "... Đúng rồi."

 

Ôn Ỷ tỏ ra rất là hào phóng: "Được thôi, vậy hôm nay tớ sẽ tặng cậu cho anh ấy. Lần sau kiểu gì tớ cũng phải cướp được cậu về tay."

 

Thi Hảo bị cô ấy chọc cười, im lặng cong khóe môi: "Tớ sẽ truyền đạt lời này của cậu đến cho anh ấy."

 

Ôn Ỷ: "."

Loading...