Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:51:26
Lượt xem: 4

Lương Tây Kinh đưa tay bóp xương mày: “Ông có nổi cáu với cháu cũng vô ích thôi.”

 

Lương Hanh: “Không phải cháu cũng là khách hàng của công ty của Thi Hảo hả?”

 

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Ông bênh Thi Hảo đấy à?”

 

Anh đâu phải là người bắt bọn Thi Hảo phải sửa đi sửa lại hay thậm chí gây áp lực để bọn họ chạy tiến độ đâu.

 

Bị Lương Tây Kinh vạch trần, Lương Hanh cũng không giận: “Ông không được bênh Thi Hảo à? Chẳng phải cháu cũng nói là không phải Thi Hảo thì không thể là ai khác đó sao, sao lại không cho ông được bênh Thi Hảo sớm một chút?”

 

“Cháu cho đấy chứ.” Lương Tây Kinh hết sức hoan nghênh: “Lát nữa cháu sẽ nói cho cô ấy biết ông lo lắng cho cô ấy thế nào.”

 

Lương Hanh: “...”

 

Ông cụ nghẹn lời nhưng vẫn làm kiêu: “Không cần cháu nói thay ông, lần sau cháu dẫn Thi Hảo về đây, ông tự nói với nó.”

 

Lương Tây Kinh vâng dạ đồng ý.

 

Hai người trò chuyện “thân thiện” được một lúc thì điện thoại của Lương Tây Kinh nhảy thông báo Thi Hảo gửi tin nhắn mới cho anh, cô nói cô chuẩn bị tan làm.

 

Lương Tây Kinh lập tức chào tạm biệt Lương Hanh rồi kết thúc cuộc gọi.

 

...

 

Ở bên kia, Thi Hảo gửi tin nhắn xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

 

Trong lúc đứng đợi thang máy, cô nhận được tin nhắn WeChat Lương Tây Kinh gửi: “Tôi đang ở dưới lầu rồi.”

 

Thấy anh nhắn vậy, khóe môi Thi Hảo bất giác cong lên.

 

Thực ra, dù Lương Tây Kinh không đến thì cô cũng sẽ không hụt hẫng, cô không cần anh đợi cô tới khuya như vậy.

 

Tuy nhiên, nếu anh tới thì đúng là cô sẽ vui hơn nhiều.

 

-

 

Xuống đến dưới lầu, Thi Hảo trông thấy người đang chờ mình.

 

“Lương Tây…” Thi Hảo đang gọi dở tên anh thì bỗng nhiên đổi giọng: “Lái xe Lương.”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Anh nhướn mày, thấy vẻ mặt cô tươi rói, khóe môi anh cong lên nhè nhẹ: “Cô Thi.”

 

Thi Hảo liếc anh một cái: “Anh tới từ bao giờ vậy?”

 

Lương Tây Kinh mở cửa xe cho cô, chờ cô lên xe rồi, anh mới đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe bên đó, leo lên xe rồi trả lời cô: “Trước khi em tan làm một chút.”

 

Câu này có nói cũng ngang không nói.

 

Thi Hảo gật đầu, bỗng nhiên tay cô bị nhét thêm một chiếc hộp. Nương theo ánh sáng hắt vào qua ô cửa kính, cô cẩn thận xem thử, hóa ra là một hộp kẹo.

 

“... Anh cho tôi kẹo làm gì?” Thi Hảo thắc mắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-215.html.]

 

Lương Tây Kinh chỉ tay sang bên cạnh: “Tôi mới mua nó ở cửa hàng tiện lợi.”

 

Thi Hảo hiểu ra: “Cảm ơn anh.”

 

Lương Tây Kinh đưa mắt nhìn xuống, quan sát cảm xúc thay đổi thông qua nét mặt của cô: “Em không thích à?”

 

Thi Hảo lắc đầu: “Không phải.”

 

Cô cầm hộp kẹo, trong lòng khá kích động: “Lâu lắm rồi không ai mua kẹo cho tôi.”

 

Cô bỗng không biết phải biểu đạt như thế nào.

 

Lương Tây Kinh giật mình, hiểu ra ý của cô.

 

Anh thoáng im lặng rồi hỏi nhỏ: “Hồi nhỏ em thường ăn loại kẹo nào?”

 

Thi Hảo cố gắng nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ nữa nhưng hồi nhỏ tôi rất thèm ăn kẹo mút.”

 

Lương Tây Kinh hiếu kì: “Vì sao?”

 

Thi Hảo cười vô tư: “Vì nó đắt.”

 

Hồi cô còn nhỏ, kẹo mút năm xu một que, trại trẻ mồ côi có quá đông trẻ con nên dù mẹ viện trưởng có tặng thưởng bánh kẹo cho mọi người thì cũng chỉ mua kẹo, không mua kẹo mút.

 

Lần đầu tiên Thi Hảo được ăn que kẹo mút mà cô đã thèm từ lâu đó là khi được ba mẹ nuôi đón về nhà mới.

 

Họ sắm sửa quần áo mới cho cô, chuẩn bị cả quà cho cô. Trên đường về nhà mới, họ dừng xe lại, mua kẹo que mà Thi Hảo đã thèm cực kỳ lâu cho cô.

 

Lương Tây Kinh ngẩn người: “Xin lỗi.”

 

Thi Hảo buồn cười nhìn anh: “Có phải anh bỏ rơi tôi đâu, sao lại xin lỗi?”

 

Lương Tây Kinh cụp hàng mi xuống, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em có nghĩ tới chuyện đi tìm họ không?”

 

“Họ” ở đây ý là ba mẹ của Thi Hảo.

 

Nếu như Thi Hảo muốn tìm thì dù khó khăn thế nào, Lương Tây Kinh cũng sẽ tìm cho cô.

 

Thi Hảo lắc đầu: “Không.”

 

Cô bóc hộp kẹo Lương Tây Kinh mua cho mình, bỏ một viên kẹo vào trong miệng, bình thản nói: “Tôi không còn cần họ nữa.”

 

Thi Hảo đã qua độ tuổi cần có tình yêu của ba mẹ rồi, huống hồ, cô không mấy lưu luyến người đã vứt bỏ mình.

 

Hồi cô còn nhỏ, bởi vì nơi cô sinh ra khá heo hút, mạng internet và khoa học kỹ thuật đều kém phát triển nên nơi này thường xuyên xảy ra chuyện trẻ em bị bỏ rơi.

 

Hiện tượng này thường xuyên xảy ra ở trấn nhỏ đó.

 

Thi Hảo nhớ mang máng, mỗi lần trại trẻ mồ côi nhận được trẻ em bị bỏ rơi trước cửa, cảnh sát đều đến lập hồ sơ, bảo sẽ tìm kiếm.

 

Tuy nhiên, không lần nào người ta tìm được.

 

Tới khi Thi Hảo trưởng thành, cô mới nhận ra nơi họ ở cập nhật tin tức quá chậm, trình độ phát triển cũng quá chậm.

Loading...