Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:51:34
Lượt xem: 10
Năm nào ở nông thôn cũng có rất nhiều trẻ em chào đời, thậm chí không sinh con ở bệnh viện, hoàn toàn không thể thực hiện việc mỗi trẻ em ra đời đều có giấy chứng sinh.
Do vậy, có những đứa trẻ đã trở thành người “không tên không tuổi”.
Lương Tây Kinh đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt rực sáng nhìn cô: “Thi Hảo.”
“Ừm?” Thi Hảo cắn viên kẹo ngậm trong miệng, ngẩng đầu lên tình cờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt cô giật mình: “Sao…”
Cô còn chưa nói hết câu, Lương Tây Kinh đã cởi dây an toàn, vòng tay ôm cô vào lòng.
Mùi hương mát lạnh của anh len vào trong mũi cô.
Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, cảm giác tủi thân vừa trỗi dậy trong lòng Thi Hảo lập tức được anh bổ khuyết.
Theo bản năng, Thi Hảo rúc mặt vào cổ anh, cọ qua cọ lại, khàn khàn gọi: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, cánh môi ấm áp lướt qua vành tai cô, giọng anh trầm ấm: “Ừm?”
Thi Hảo hít một hơi thật sâu, lí nhí nói: “Tôi hơi muốn nhận lời anh rồi đó.”
Cô muộn màng nhận ra, cô rất lưu luyến lồng n.g.ự.c của anh.
Lúc hai người ôm nhau, trái tim họ luôn đập rộn ràng thình thịch thình thịch, cảm nhận được nhau, đáp lại nhau.
Lương Tây Kinh khựng người, anh thân mật cọ vào vành tai ửng đỏ của cô: “Không cần phải miễn cưỡng.”
Thi Hảo mấp máy môi, thối lui khỏi lồng n.g.ự.c của anh, ngước mắt lên nhìn anh chăm chú: “Anh nói đúng, đêm nay ngay cả hoa anh cũng không chuẩn bị, nếu giờ tôi nhận lời anh thì đúng là có phần hời cho anh quá.”
Lương Tây Kinh: “...”
Anh dở khóc dở cười, ngón tay thon dài véo nhẹ vành tai sờ rất sướng tay của cô, giọng anh trầm ấm: “Em nghĩ vậy thật hả?”
Thi Hảo không nói lời nào.
Lương Tây Kinh gật đầu: “Vậy để lát tôi chuẩn bị cho em.”
“... Lát nữa thì không được.” Thi Hảo bổ sung: “Ai bảo anh không chuẩn bị trước.”
Lương Tây Kinh mỉm cười, không nói cho cô biết anh đã chuẩn bị trước rồi, chẳng qua hoa để cách chỗ này hơi xa, anh bảo người ta mang hoa thẳng qua bên chỗ Thi Hảo ở mất rồi.
“Được.” Lương Tây Kinh tốt tính đồng ý: “Lần sao tôi sẽ chuẩn bị trước.”
Thi Hảo: “... Ừ.”
Hai người ngồi trong xe ôm nhau một lúc, Lương Tây Kinh mới lái xe chở cô về nhà.
Về đến cửa nhà, Lương Tây Kinh với tay lấy bó hoa được giao tới đây trao cho cô: “Đi ngủ sớm một chút.”
Thi Hảo ôm bó hoa, nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh của anh, nhịp tim đập dồn dập: “Vậy tôi đi vào đây nhé?”
Lương Tây Kinh gật đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú, hầu kết nhấp nhô lên xuống: “Em vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-216.html.]
Thi Hảo mở cửa nhà.
Lương Tây Kinh nhìn cô đi vào nhà, kiềm chế đứng ở cửa ra vào, không đi vào theo.
Bỗng nhiên, Thi Hảo đặt bó hoa lên nóc tủ giày ở cửa ra vào, xoay người lại nói: “Lương Tây Kinh, anh lại gần đây một chút.”
Lương Tây Kinh vẫn chưa về.
Nghe Thi Hảo nói vậy, anh thoáng khựng người, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, không có bất kỳ hành động nào.
Thi Hảo nhíu mày không vui, bước tới gần anh thêm mấy bước: “Anh xoay người lại đây đi.”
“...” Dường như đã đoán ra cô định làm gì, Lương Tây Kinh đưa cao tay lên, cụp mắt xuống nhìn dán vào mặt cô: “Em định làm gì vậy?”
Ánh mắt của anh như mang theo hơi nóng khiến người Thi Hảo nóng bừng.
Cô ghìm trái tim đập rộn ràng của mình lại, thoáng ngừng thở: “Anh biết rõ rồi còn cố hỏi.”
Cơ bắp trên người Lương Tây Kinh căng lên, hầu kết trượt lên trượt xuống, anh hỏi thẳng: “Em muốn hôn tôi à?”
Ý đồ bị vạch trần, Thi Hảo thẹn quá hoá giận.
Cô lườm Lương Tây Kinh, cảm thấy hối hận vì mình đã nảy ra ý này.
Đôi môi Thi Hảo mấp máy, cô nói: “Tôi đâu có…”
Cô còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh đã nghiêng đầu, áp môi lên môi cô.
Ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, rọi sáng cơ thể của hai người.
Thân hình hai người lồng vào nhau, cảm xúc mập mờ được phóng đại tới vô cùng.
Môi họ chạm vào nhau trong vài giây.
Trước khi Thi Hảo kịp hoàn hồn, Lương Tây Kinh hết sức kiềm chế lùi người lại.
Anh nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ thắm của Thi Hảo, khàn giọng nhắc nhở: “Thi Hảo, sự tự chủ của tôi không tốt lắm đâu.”
Hai người họ vẫn chưa thành đôi, anh có thể kiềm chế dục vọng của mình. Tuy nhiên, nếu Thi Hảo chủ động trêu chọc anh, Lương Tây Kinh thực sự không dám đảm bảo trước điều gì.
“...”
Thi Hảo nghẹn lời, cô muốn nói là dường như cô có nhận lời hay không thì cũng sẽ không khác hiện tại là bao.
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói câu này ra thì Lương Tây Kinh đã lên tiếng trước: “Ngày mai tôi phải tới thành phố Bình một chuyến, tối thứ sáu mới về.”
Thi Hảo giật mình.
Lương Tây Kinh cúi người xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Thi Hảo, anh đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mềm mại của cô: “Thứ bảy chúng ta gặp nhau nhé? Tôi dẫn em đi chơi.”
Thi Hảo chậm chạp chớp chớp mắt, cảm nhận dư âm xúc cảm còn lưu lại sau cái chạm nhẹ từ ngón tay của anh, cô khẽ nói: “… Được.”