Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:23:19
Lượt xem: 5
Sau khi hỏi xong câu kia Lương Tây Kinh không nói thêm lời nào nữa.
Anh nhìn chằm chằm Thi Hảo hồi lâu, chờ đợi câu trả lời của cô, trong đôi mắt đầy cảm xúc của anh như đang phản chiếu lại hình bóng của cô.
Vành tai của Thi Hảo nóng ran khi đối diện với ánh mắt ấy của Lương Tây Kinh: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh: "Hả?"
Thi Hảo mím môi, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng lên: "Mấy ngày hôm trước anh đã đoán được chuyện em muốn làm, sao hôm nay anh lại không đoán nữa rồi hả?"
Trong phút chốc Lương Tây Kinh không nhận ra cô đang ám chỉ tối hôm đó anh hỏi cô có muốn hôn cô hay không.
Một giây sau, Thi Hảo kiễng chân lên chủ động choàng hai tay lên cổ anh để anh cúi đầu xuống, sau đó cô hôn lên trên môi anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau.
Cơ thể của Lương Tây Kinh bỗng cứng đờ, thế rồi anh đảo khách thành chủ ngậm lấy đôi môi của cô và xâm nhập thật sâu.
"..."
Khoảnh khắc hàm răng của Thi Hảo bị Lương Tây Kinh đẩy ra tiếng pháo hoa cũng nổ vang bên tai.
Pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên lâu đài.
Đồng thời, trái tim im lặng bấy lâu của cô cũng như được đốt cháy.
Bầu trời đêm tối đen được chiếu sáng bởi ánh trăng và màn pháo hoa nở rộ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ôm hôn thật sâu trong đám đông.
Anh móc lấy đầu lưỡi của cô, xâm nhập từng chút một.
Nhịp tim của Thi Hảo dần tăng lên, cô bị anh hôn đến mức chân cũng mềm nhũn nhưng cô lại không muốn nhận thua. Hai tay cô siết chặt lấy rồi nhiệt tình đáp lại anh, đón nhận tất cả những gì anh trao cho.
Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau trong một thời gian dài.
Tiếng la hét xung quanh kèm tiếng pháo hoa nở rộ liên tục vang lên nhưng mà âm thanh bọn họ nghe thấy rõ nhất là tiếng nước chụt chụt, tiếng tim đập của mình và đối phương.
Hôn một lúc lâu, đến khi Thi Hảo sắp không chịu nổi nữa thì Lương Tây Kinh mới buông cô ra để cô dựa vào n.g.ự.c mình.
Anh đợi cô hít thở, đôi môi lại xê dịch sang bên cạnh dừng lại ở bên má cô, anh ngậm lấy vành tai đỏ bừng của cô nói bằng giọng khàn khàn: "Giống như những gì anh đang nghĩ có đúng hay không?"
Thi Hảo bị anh giam trong lồng ngực, cô thở hổn hển cố gắng để nhịp tim trở lại như cũ, nghẹn ngào nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Lương Tây Kinh nâng tay đỡ lấy cái gáy lộ ra của cô, cố ý nói: "Em không nói thì anh không biết."
Thi Hảo không nói nên lời, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Anh mưu mô quá rồi đấy."
Lương Tây Kinh không nghe rõ, anh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô thêm một lần nữa: "Em nói cái gì?"
Thi Hảo ngước mắt nhìn thấy ánh mắt khát vọng bị đè nén của anh, đôi môi cô mấp máy: "Em nói..." Cô giảo hoạt nói: "Miễn cưỡng chấp nhận anh."
Nghe thế Lương Tây Kinh bật cười.
Anh nắm lấy bàn tay đang đ.ấ.m lung tung của Thi Hảo, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Vậy thì anh phải cảm ơn bạn gái trước."
Nghe thấy hai chữ "Bạn gái" kia, Thi Hảo khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề giống tức giận mà giống làm nũng hơn.
Lương Tây Kinh thấy cô nắng mưa thất thường như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-221.html.]
Anh định hôn lần nữa lại bị Thi Hảo đẩy ra: "Lát nữa rồi hôn, em muốn ngắm nhìn pháo hoa một chút."
Nếu không xem nữa thì màn pháo hoa này sẽ kết thúc mất.
Lương Tây Kinh hắng giọng ôm người vào trong lòng, miễn cưỡng đồng ý: "Được."
Nhưng mà ban nãy hai người dính nhau hơi lâu nên màn pháo hoa cũng đến giai đoạn cuối cùng rồi.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh quay đầu, mới xem được không đến nửa phút thì màn b.ắ.n pháo hoa đã kết thúc rồi.
Thi Hảo chớp chớp mắt, cô cảm thấy không thể tin được mà hỏi lại: "Xong rồi hả?"
Lương Tây Kinh: "..."
Anh bóp phần thịt mềm mại trên eo của cô rồi chặn đôi môi đang nhếch lên của cô: "Lần sau lại bổ sung cho em nhé."
Thi Hảo tức giận liếc mắt nhìn anh một cái.
Lương Tây Kinh híp mắt há miệng cắn lên đôi môi của cô, trần giọng nói: "Trở về?"
"..."
Cô biết đại khái là sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người đi nhận phòng, sau đó đi vào trong thang máy để lên tầng.
Lương Tây Kinh xách đồ đạc, mười ngón tay của hai người vẫn đan chặt vào nhau không hề tách rời.
Chẳng biết lòng bàn tay đã đổ mồ hôi từ lúc nào.
Nhưng chẳng ai bảo buông tay cả.
Thang máy vang lên một tiếng "đinh đong".
Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn lên, đồng thời nhìn ra bên ngoài, hai người nhìn nhau rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Lối đi hơi dài vì phòng của hai người họ ở tận cuối cùng.
Dưới ánh sáng của bóng đèn trên tường, đôi khi bóng dáng của họ chồng lên nhau.
Thi Hảo cúi đầu nhìn bóng dáng in trên thảm, trái tim cũng theo đó mà đập như đánh trống. Cô hít một hơi thật sâu như muốn bình tĩnh lại một chút nhưng lại phát hiện ra làm như vậy không có tác dụng gì cả.
Trái tim của cô đập vô cùng nhanh và không thể ngăn cản nổi giống như ngọn cỏ đầy sức sống nảy mầm vào ngày xuân vậy.
Bỗng dưng Lương Tây Kinh dừng lại.
Anh lấy thẻ phòng mở cửa ra, trước khi mở cửa anh còn liếc mắt nhìn Thi Hảo một cái.
Cửa được đẩy ra Thi Hảo bước vào trong, cô đang định tìm dép lê để thay.
Lương Tây Kinh đi vào theo cô.
Tiếng khóa cửa vang lên bên tai, theo bản năng Thi Hảo quay đầu lại: "Em không tìm..."
Cô chưa kịp nói hết câu thì Lương Tây Kinh đã ôm cô lên xoay người áp lên tường.
Lúc này Thi Hảo bị ép phải ngửa đầu lên, nhờ đó mà Lương Tây Kinh có thể ngậm chặt đôi môi của cô một cách chính xác.