Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:30:11
Lượt xem: 5

Chỉ là trước kia trên người Thi Hảo có quá nhiều ràng buộc nên cô rất hiếm khi đáp lại lời tỏ tình của anh. Thế nhưng lúc này đây cô lại muốn nói cho anh nghe để anh biết rằng cô cũng rất thích anh. Anh tốt như thế thì sao cô có thể không thích anh cơ chứ.

 

Lương Tây Kinh sững sờ một lúc rồi yên lặng nhìn cô chăm chú nhưng không hề nói gì.

 

Thi Hảo ngước mắt lên đáp lại ánh mắt của anh.

 

Mấy giây sau, cô nhấp nhấp khóe môi, muốn hỏi anh: "Sao anh lại chẳng vui..."

 

Cô còn chưa kịp nói hết câu thì Lương Tây Kinh đã đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô lần nữa.

 

Lần này nụ hôn của anh còn mãnh liệt hung hãn hơn lúc ở ngoài cửa vừa nãy.

 

"..."

 

Tới lúc kết thúc nụ hôn Lương Tây Kinh mới buông Thi Hảo đã thở hổn hà hổn hển ra, khẽ sờ vành tai đỏ rực của cô, khàn giọng nhắc nhở: "Em không muốn làm lần nữa thì lần sau đừng nói mấy lời như vậy vào lúc này."

 

Thi Hảo: "..."

 

Cô bực bội lườm anh: "Khả năng tự kiềm chế của anh quá kém."

 

Sao cô biết được là ngay cả một câu bày tỏ đơn giản như thế mà anh cũng không thừa nhận nổi cơ chứ.

 

Lương Tây Kinh nghe cô nói vậy cũng không phủ nhận.

 

Anh nhìn cô chằm chằm: "Từ trước tới giờ anh ở bên em chưa từng có thứ này."

 

Từ khi quen biết Thi Hảo thì Lương Tây Kinh đã hoàn toàn mất kiểm soát đối với khả năng kiềm chế của mình.

 

Thi Hảo nghe vậy thì không khỏi cong môi cười: "Dạo này miệng lưỡi của anh càng ngày càng ngọt."

 

Lương Tây Kinh nhướng mày: "Đây là lời nói thật."

 

Thi Hảo mỉm cười lườm anh, cảm giác tình yêu tràn đầy trong lồng ngực.

 

Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, sau đó Thi Hảo hỏi anh: "Anh muốn đưa em tới Disneyland từ bao giờ thế?"

 

Lương Tây Kinh: "Từ lần trước tới khu vui chơi."

 

Thi Hảo: "... Ồ."

 

Cô ngước mắt lên nhìn anh rồi lại mím môi nói: "Em xin lỗi."

 

Lương Tây Kinh xoa xoa mái tóc rối bời của cô, khẽ khàng đáp lại: "Là lỗi của anh khi đã không giải quyết trước cho ổn thỏa."

 

Những vấn đề vẫn tồn tại giữa hai người là do anh xử lý quá chậm nên mới tạo nên tình cảnh như khi trước.

 

Thi Hảo lắc đầu: "Là do em không vượt qua được khúc mắc trong lòng kia."

 

Thi Hảo nói tới đây thì lại đột nhiên nhớ ra: "Chủ tịch có biết chúng ta... Đi tới đây không?"

 

Cô không chắc Lương Tây Kinh đã biết chuyện Lương Hanh đã buông tha chuyện này chưa.

 

Cô không có ý nhắc đến chuyện này với Lương Tây Kinh nhưng cô mơ hồ cảm giác được hình như Lương Tây Kinh đã biết. Nếu không phải vậy thì anh thường xuyên tới tìm cô rồi lại còn đưa đón cô đi làm như thế thì sao Lương Hanh có thể không đi tìm anh để nói chuyện cơ chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-223.html.]

 

Lương Tây Kinh nhìn cô: "Ông ấy biết."

 

Anh yên lặng một lúc rồi lại hỏi Thi Hảo: "Có phải đợt trước ông ấy đã tới tìm em không?"

 

Cả hai người đều là những người thông minh.

 

Trước việc Thi Hảo thay đổi thái độ hôm đó, Lương Tây Kinh đã rất mừng rỡ nhưng rồi cũng thấy nghi ngờ.

 

Hôm đó trở về anh đã cẩn thận nghĩ lại, ngoài thái độ của Lương Hanh ra thì anh thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến Thi Hảo thay đổi cách nói chỉ trong một ngày.

 

Cô quá mang nặng gông xiềng đạo đức, sợ nhất là có lỗi với Lương Hanh.

 

Thi Hảo gật đầu: "Là em đi tìm ông ấy."

 

Lương Tây Kinh ngẩn ra.

 

Thi Hảo nhận ra được sự thay đổi trong ánh mắt của anh, khuôn mặt cô hơi nóng lên: "Thật ra là chủ tịch đã nghĩ thông suốt." Cô trầm ngâm một lúc và nhìn Lương Tây Kinh: "Ông ấy rất yêu thương anh."

 

Bởi vì Lương Hanh quá yêu thương Lương Tây Kinh, không nỡ khiến Lương Tây Kinh khổ sở nên ông mới có thể dễ dàng buông bỏ chuyện này như vậy.

 

Thi Hảo hiểu rất rõ điều này.

 

Lương Tây Kinh lặng yên không đáp lại.

 

Mãi một lúc lâu sau anh mới ôm chặt lấy Thi Hảo: "Ông ấy cũng rất thích em."

 

Thi Hảo bật cười tươi rói: "Em biết mà."

 

Ôm một lúc rồi Lương Tây Kinh lại hỏi Thi Hảo là Lương Hanh đã nói gì với cô.

 

Thi Hảo nhớ lại, kể cho anh nghe vài ý chính.

 

Dần dần, cô càng nói càng thấy buồn ngủ. Sau đó cô cũng chẳng biết mình đã ngủ từ lúc nào.

 

Lương Tây Kinh nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, cong môi yên lặng mỉm cười.

 

Anh cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn rồi cùng cô chìm vào giấc ngủ.

 

...

 

Sáng hôm sau Thi Hảo ngủ tới mười một giờ mới thức giấc.

 

Lúc cô tỉnh giấc thì trong phòng đã ầm ĩ, náo nhiệt.

 

Thi Hảo mở cửa sổ ra ngắm nhìn thì vừa khéo nhìn thấy tòa lâu đài ở phía xa xa.

 

Cô hớt ha hớt hải đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tới lúc rửa ráy xong đi ra thì Lương Tây Kinh vốn đang xử lý công việc ngoài phòng khách đi vào: "Dậy rồi à?"

 

Thi Hảo trừng mắt với anh: "Sao anh không gọi em dậy sớm một chút chứ, có mấy trò chúng ta còn chưa được chơi đâu."

 

Lương Tây Kinh khẽ cười, an ủi cô: "Chưa được chơi thì lần sau lại tới."

 

Thi Hảo nghe anh nói như thế thì mới thoải mái hơn một chút: "Vậy chúng ta cũng phải chơi thêm một vòng nữa."

Loading...