Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:31:08
Lượt xem: 7
Lương Tây Kinh thản nhiên đáp lại: "Ừ."
Anh không muốn lại yêu đương lén lén lút lút với Thi Hảo nữa, anh chỉ muốn yêu đương một cách quang minh chính đại, yêu cái kiểu mà ai ai cũng biết ấy.
Lương Tây Kinh thành thật như thế khiến Thi Hảo chẳng nói nổi câu nào chế giễu anh.
Thật ra trong lòng cô cũng muốn sống cùng Lương Tây Kinh, muốn lúc nào cũng dính chặt bên người anh.
Nhưng mà trước lúc chuyển tới biệt thự thì Thi Hảo vẫn muốn về nhà thu dọn một ít đồ đạc.
Lương Tây Kinh hỏi: "Không mệt sao?"
Thi Hảo: "Thu dọn sơ sơ thôi, em không mang theo quần áo đi làm."
Lương Tây Kinh nhíu mày: "Ở chỗ anh có mà."
Thi Hảo hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: "Lúc trước em bảo anh vứt đi mà anh không vứt à?"
Lương Tây Kinh yên lặng.
Sao anh có thể vứt quần áo của cô đi chứ.
Thi Hảo bừng tỉnh: "Vậy thì thôi khỏi về nữa."
Cô day day khóe môi đang vểnh cao: "Đi thẳng tới biệt thự đi."
...
Đã mấy tháng rồi không tới biệt thự, Thi Hảo loáng thoáng cảm giác biệt thự đã trở nên đẹp hơn.
Cành lá trong khoảng sân của tòa nhà đã ngả sang màu vàng màu đỏ hòa lẫn với ánh đèn tạo nên bầu không khí có cảm giác rất đặc biệt.
Thi Hảo xuống xe, đưa mắt nhìn khoảng đất trống trải bên sườn, nghĩ tới điều gì đó.
Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt cô: "Nghĩ gì thế?"
Thi Hảo quay đầu: "Có phải trước kia ở đó có trồng gì đó không?"
Lương Tây Kinh: "Cỏ."
Thi Hảo chớp mắt: "Anh định trồng gì hay sao mà nhổ hết cỏ thế rồi?"
Lương Tây Kinh gật đầu: "Em muốn trồng gì?"
Thi Hảo nghe anh nói vậy thì chớp chớp mắt nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Lương Tây Kinh nắm tay cô đi vào trong nhà, chậm rãi giải thích: "Anh bảo người ta nhổ cỏ đi để trồng hoa hoặc trồng cây." Anh ngừng một lát, cúi xuống nhìn chằm chằm Thi Hảo: "Em thích gì thì chúng ta sẽ trồng cái đó."
Thi Hảo ngước mắt lên nhìn chằm chằm Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh không hiểu: "Em sao thế?"
Thi Hảo giang rộng hai tay, chủ động ôm lấy anh: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh cười: "Gì thế?"
Thi Hảo dụi dụi trước n.g.ự.c anh: "Sao anh lại tốt như thế chứ?"
Lương Tây Kinh khẽ búng lên trán cô: "Chỉ thế thôi đã thỏa mãn rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-225.html.]
Thi Hảo gật đầu, nghiêm trang trả lời: "Lúc em học đại học thì các bạn cùng phòng bàn tán nhau về hình tượng bạn trai lý tưởng, anh có biết hình tượng lý tưởng trong lòng em khi đó là kiểu nào không?"
Lương Tây Kinh mở cửa để Thi Hảo đi vào: "Kiểu nào?"
Thi Hảo nói với anh: "Đương nhiên điều kiện bắt buộc là phải đẹp trai, các điều kiện khác cũng phải ổn ổn. Nhưng mà ngoài ra thì em còn một yêu cầu nữa."
Lương Tây Kinh: "Yêu cầu gì?"
Thi Hảo thay giày, quay đầu lại nhìn anh: "Em nói em muốn tìm một người có thể cho em trồng hoa ở trong sân."
"..."
Lương Tây Kinh bật cười vì câu nói của cô, khe khẽ cười thành tiếng: "Thế thì có thể xem như anh vô tình đoán trúng sở thích của em rồi."
Ánh mắt Thi Hảo sáng rực: "Chuẩn không cần chỉnh."
Lương Tây Kinh nhếch môi: "Đó là vinh hạnh của anh."
Cất dọn đồ đạc xong xuôi Lương Tây Kinh mới nhìn giờ, hỏi Thi Hảo muốn ăn gì.
Vì đã quá giờ cơm nên cả hai người đều đã đói meo.
Thi Hảo chẳng kén chọn trong việc ăn uống, chọn qua loa vài món.
Lương Tây Kinh ừ xong gọi điện thoại cho nhà hàng của nhà họ Tần kêu người ta đưa đồ ăn tới.
Trong lúc chờ đồ ăn được đưa đến, Thi Hảo chỉ chỉ trên tầng: "Em muốn đi tắm?"
Mỗi lần ngồi xe thì chuyện đầu tiên cô làm sau khi về tới nhà sẽ là đi tắm.
Lương Tây Kinh xoa đầu cô: "Đi đi."
Cô quen cửa quen nẻo đi lên lầu.
Thi Hảo đi vào phòng, tiến thẳng tới phòng thay đồ.
Lúc nhìn thấy số quần áo quen thuộc ở trong ngăn tủ, Thi Hảo cong cong khóe mắt.
Trước kia cô chỉ tới chỗ này của Lương Tây Kinh vào cuối tuần nhưng cũng để lại đây không ít đồ đạc. Ngoài quần áo ngủ ra thì còn có mấy bộ quần áo mặc hằng ngày.
Thật ra lúc ban đầu khi treo mấy bộ quần áo này vào phòng thay đồ thì Thi Hảo từng có cảm giác thấp thỏm bất an.
Cô sợ Lương Tây Kinh sẽ để ý.
Nhưng rồi lâu ngày Thi Hảo đã trở nên to gan hơn. Thậm chí cô còn chiếm đoạt hẳn một cái tủ của Lương Tây Kinh, hơn nữa còn nói với Lương Tây Kinh rằng đó là tủ của riêng cô, anh không được treo quần áo của anh vào trong đó.
Lương Tây Kinh đành phải đồng ý.
Thế là bây giờ trong chiếc tủ này chỉ có quần áo của một mình Thi Hảo.
Cô nhớ mang máng là trước lúc cô và Lương Tây Kinh tách xa nhau thì quần áo đã treo như thế, tới bây giờ vẫn nguyên xi như vậy, Lương Tây Kinh chẳng hề đụng tới.
Thi Hảo không nhịn nổi phải bật cười trước đáp án mà mình nhận được.
Sau đó cô đột nhiên chú ý tới mấy cái hộp ở bên dưới.
Thi Hảo lưỡng lự một lúc rồi vươn tay lấy ra...
Mấy chữ cái tiếng Anh trên hộp đều là những ký tự cô quen thuộc, cô đang định mở ra thì lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh gửi cho người ở tầng dưới: "Đây là gì thế? Em xem có được không?"