Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:23:35
Lượt xem: 4

Lương Tây Kinh sờ đầu cô: “Anh muốn đưa em về nhà ông nội ăn cơm.”

 

Thi Hảo sáng tỏ, không dám cho anh câu trả lời chắc chắn: “Vậy thứ năm, thứ sáu chúng ta bàn bạc lại chuyện này rồi quyết định nhé?”

 

Cô sợ có tình huống bất ngờ phát sinh trong công việc.

 

Lương Tây Kinh đồng ý.

 

Hàn huyên một lúc về chuyện sắp xếp công việc, Thi Hảo buồn ngủ, ngáp đến nỗi chảy cả nước mắt, đến mức mà ngay cả khi Lương Tây Kinh nói cái gì thì cô cũng không nghe rõ.

 

Thấy cô như vậy, Lương Tây Kinh có chút không đành lòng.

 

Anh cúi đầu, thân mật cọ vào khóe môi cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, sáng mai anh đưa em đến công ty.”

 

Thi Hảo từ từ nhắm hai mắt, mơ hồ đáp lại: “Chúc anh ngủ ngon.”

 

Trong lòng Lương Tây Kinh rung động, lại hôn lên mặt cô một cái: “Em cũng ngủ ngon nhé.”

 

Cuối cùng, anh vẫn không nhẫn tâm giày vò cô.

 

...

 

Một đêm mộng đẹp.

 

Thi Hảo ngủ ở một nơi quen thuộc, an toàn nên ngủ khá yên giấc.

 

Lúc cô tỉnh dậy, Lương Tây Kinh đang tắm rửa.

 

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Thi Hảo quay đầu nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường… Đã bảy giờ sáng.

 

Nếu cô đoán không nhầm, chắc hẳn Lương Tây Kinh đã đi chạy bộ buổi sáng xong xuôi.

 

Lúc cô đang ngồi suy nghĩ, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

 

Lương Tây Kinh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy đôi mắt sáng trong của cô, hơi khựng lại rồi hỏi: “Dậy rồi à?”

 

Thi Hảo gật đầu: “... Buổi sáng anh đi chạy bộ à?”

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng rồi lại gần cô: “Đánh thức em à?”

 

“Không phải.” Thi Hảo nhìn khuôn mặt anh tuấn phía trước, trong đầu hiện lên hàng loạt hình ảnh nóng bỏng diễn ra vào buổi tối ngày hôm qua: “Em cũng phải dậy rồi.”

 

Nói đến đây, cô nhìn Lương Tây Kinh một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ thế?”

 

Lương Tây Kinh: “Sáu giờ, sao vậy?”

 

Muộn hơn mọi khi nửa tiếng.

 

Thi Hảo ngẩn ra, lẩm bẩm: “Sao sức khỏe anh lại tốt vậy nhỉ?”

 

Chẳng phải người ta nói đàn ông sau ba mươi tuổi thì sức khỏe bắt đầu tụt dốc sao?

 

Sao sức lực của Lương Tây Kinh lại… Tốt hơn cả mấy tháng trước thế này?

 

Lương Tây Kinh cứng họng, cụp mắt nhìn cô: “Em không hi vọng rằng anh có sức khỏe tốt à?”

 

“Nào có.” Thi Hảo vội vàng phủ nhận: “Em cực kì hy vọng là đằng khác.”

 

Dù sao thì… Hình như người hưởng thụ điều đó chính là cô.

 

Lương Tây Kinh giơ tay nhéo vành tai cô: “Đi rửa mặt đi, dì Trần đã đến để nấu bữa sáng rồi.”

 

Nghe vậy, hai mắt Thi Hảo sáng lên: “Nấu cái gì thế?”

 

Lương Tây Kinh: “Bữa sáng kiểu Trung Quốc mà em thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-229.html.]

 

Vừa dứt lời, Thi Hảo xốc chăn lên, bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

 

Tay nghề nấu cơm của người giúp việc do Lương Tây Kinh thuê vô cùng tốt. Trong khoảng thời gian xa Lương Tây Kinh, điều thứ hai mà cô mong nhớ là đồ ăn mà bà ấy nấu.

 

Về phần điều mong nhớ nhất, cô cảm thấy nó không thích hợp để nói ra miệng.

 

Đồ đạc mà Thi Hảo để lại ở chỗ Lương Tây Kinh lúc trước đều còn đây, đến mỹ phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm, anh cũng thường xuyên nhờ người giúp việc lau dọn.

 

Sau khi rửa mặt xong, Thi Hảo trang điểm nhẹ nhàng rồi xuống tầng dưới.

 

Dưới tầng, Lương Tây Kinh đang ở trong phòng bếp, không biết đang nói chuyện gì với người giúp việc.

 

Thi Hảo không nghe rõ được câu nào.

 

Nghe thấy tiếng động, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt dịu dàng.

 

Trong khoảnh khắc Thi Hảo bắt gặp ánh mắt của Lương Tây Kinh, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ngay tại thời khắc này.

 

“Chào cô Thi.” Người giúp việc mỉm cười chào cô: “Chúc cô một buổi sáng tốt lành.”

 

Thi Hảo cảm thấy hơi ngại, cô đoán chắc chắn là bà ấy biết chuyện cô và Lương Tây Kinh từng chia tay nhau: “Chào buổi sáng ạ.”

 

Bà ấy mỉm cười, chỉ ra bên ngoài: “Cô cậu ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

 

Thi Hảo gật đầu: “Dì vất vả rồi ạ.”

 

Đi đến cạnh bàn ăn, Lương Tây Kinh phát hiện ra dáng vẻ bối rối của cô, hơi buồn cười nói: “Em đang thấy ngượng ngùng đấy à?”

 

Thi Hảo liếc anh một cái.

 

Lương Tây Kinh cong môi: “Dì ấy không biết.”

 

Thi Hảo ngẩn ra: “Dì ấy không hỏi gì à?”

 

Lương Tây Kinh: “Có hỏi.”

 

Thi Hảo chớp mắt.

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái, nói với cô: “Anh nói rằng em đi công tác.”

 

“...”

 

Thi Hảo nhướng mày: “Dì ấy tin à?”

 

“Anh không biết.” Lương Tây Kinh không biết dì Trần có tin không, dù sao anh đã nói như vậy.

 

Hai người đang nói, dì Trần bưng bữa sáng lên từ phòng bếp.

 

Trong nháy mắt, sự chú ý của Thi Hảo bị dời đi.

 

Tối hôm qua hoạt động thể lực hơi nhiều, cô đã sớm đói đến nỗi bụng dạ xẹp lép. Không hề tỏ ra khách sáo với Lương Tây Kinh, Thi Hảo nhanh chóng bắt đầu dùng bữa.

 

“Ăn chậm một chút.” Lương Tây Kinh đẩy cốc nước ấm đến cạnh cô, để cô chỉ cần vươn tay là lấy được.

 

Thi Hảo vừa ăn vừa trả lời: “Em biết mà.”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Anh mỉm cười bất đắc dĩ, lấy khăn giấy lau vết nước canh dính ở khóe miệng cho cô.

 

Ăn xong bữa sáng, Lương Tây Kinh muốn đưa Thi Hảo đến công ty.

 

Thi Hảo không từ chối.

 

Cho dù anh có chở cô đi hay không, trong mắt các nhân viên, mối quan hệ của hai người đã sớm công khai từ lâu rồi.

Loading...