Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-01-20 23:36:39
Lượt xem: 36
Giọng điệu mềm mại, mê người của Thi Hảo vang lên, lúc Lương Tây Kinh chống người đi vào, cô không nhịn nổi phải kêu thành tiếng.
Nghe thấy âm thanh do cô phát ra, cơ thể của Lương Tây Kinh càng thêm căng thẳng. Ánh mắt anh sâu thẳm tựa hồ sau, yết hầu trượt lên trượt xuống, anh tìm đến đôi môi hơi hé của Thi Hảo, nuốt trọn mọi âm thanh rên rỉ của cô.
...
Thứ hai đến công ty, Thi Hảo vừa mới bước vào thang máy đã trông thấy Lý Thiến Vi từ xa chạy lại: "Thi Hảo à, chờ tôi với."
Thi Hảo nở nụ cười, ấn giữ thang máy đợi cô ấy.
Sau khi phi thân vào thang máy, Lý Thiến Vi bình tĩnh lại nói: "Cảm ơn cô."
Thi Hảo nhìn cô ấy, khuyên: "Vẫn còn thời gian mà, cô đừng có chạy nhanh như thế."
Lý Thiến Vi lắc đầu, chỉ ra phía ngoài thang máy: "Tổng giám đốc Lương đang ở phía sau."
Thi Hảo ngạc nhiên: "Hôm nay anh ấy vào từ cửa chính à?"
Trong thời gian làm việc, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rất ít khi ở cùng nhau.
Hai người đều không có ý định công khai mối quan hệ ngầm này, đồng thời cũng phân chia rõ ràng giữa công việc và tình cảm.
Đương nhiên, điểm quan trọng hơn là hiệu quả cách âm của căn nhà Thi Hảo đang thuê quá kém. Lương Tây Kinh không thể ngủ ngon giấc ở chỗ cô. Còn Thi Hảo lại không muốn sống chung với Lương Tây Kinh, cô cũng chẳng có ý định ở bên anh lâu dài.
Chiều hôm qua, Lương Tây Kinh vừa nhận được điện thoại của Tần Yến xong là rời đi.
Để hôm nay có tinh thần tốt đi làm, tối hôm qua Thi Hảo không cho anh tới chỗ mình.
Lý Thiến Vi bỗng nói: "Phải rồi, vừa rồi gặp anh ấy ở cửa, tôi còn tưởng mình gặp quỷ đấy."
Thi Hảo không nhịn được bật cười: "Đâu có khoa trương đến vậy."
Lý Thiến Vi: "Tại sao lại không?"
Cô ấy bĩu môi nói với Thi Hảo: "Nguyên đám nhân viên ở tầng chúng ta cũng chỉ có cô và trợ lý Dương lý là không sợ tổng giám đốc Lương thôi."
Thi Hảo mỉm cười hỏi lại cô ấy: "Anh ấy đáng sợ đến thế sao?"
"Cũng không phải vấn đề có sợ hay không." Lý Thiến Vi nghĩ một lát, sau đó làm ra một phép so sánh đơn giản cho Thi Hảo thấy: "Tôi cảm thấy trước mặt tổng giám đốc Lương, chúng tôi chẳng khác rác rưởi là bao."
Lương Tây Kinh quá ưu tú cũng quá giỏi giang, điều này khiến cho các trợ lý của anh thường xuyên có cảm giác xấu hổ không có đất dung thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-23.html.]
Thi Hảo nghe xong có chút dở khóc dở cười.
Cô đang định nói chút gì đó để an ủi Lý Thiến Vi, cô ấy bỗng trợn mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Thi Hảo không hiểu ra sao, bèn hỏi: "Lớp trang điểm của tôi bị trôi à?"
Lý Thiến Vi ngơ ngác lắc đầu, nói với giọng điệu cảm khái: "Thư ký Thi, cuối tuần cô thường đi đâu làm đẹp thế?"
Thi Hảo: "Hả?"
Lý Thiến Vi chỉ vào gương mặt hồng hào của cô bảo: "Trông cô khá hơn hẳn tuần trước."
"..."
Nghe cô ấy nói như thế, Thi Hảo bỗng nhớ đến việc bản thân đã trải qua ngày cuối tuần thoải mái đến nhường nào, vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên: "Có lẽ là do cuối tuần tôi ngủ hơi nhiều."
Lý Thiến Vi "à" lên một tiếng, âm thầm ghi nhớ: "Xem ra ngủ nhiều cũng có thể giúp da dẻ đẹp lên, sau này tôi cũng phải đi ngủ sớm một chút mới được."
Thi Hảo chột dạ gật đầu.
Thi Hảo vừa tới chỗ làm việc ngồi được một lúc thì thấy bóng dáng của Lương Tây Kinh xuất hiện ở lối đi.
Thi Hảo nhìn anh tiến vào văn phòng, tự giác đứng dậy đi về phía phòng trà nước. Sáng nào Lương Tây Kinh cũng có thói quen nhấp một ly cà phê đen, hơn nữa ly cà phê ấy phải do chính tay Thi Hảo pha.
Pha cà phê xong, Thi Hảo bưng tách cà phê đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Lúc cô bước vào đúng lúc chuông điện thoại của Lương Tây Kinh vang lên. Anh nhìn Thi Hảo một cái, sau đó nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại này kéo dài không lâu, Thi Hảo nghe anh nói rồi đoán có lẽ anh đang nói về một hạng mục đầu tư.
Đợi đến khi anh nhận điện thoại xong Thi Hảo mới lên tiếng: "Tổng giám đốc Lương, cà phê của anh."
Lương Tây Kinh nhận tách cà phê, nhấp một ngụm, sau đó đưa tài liệu đã được ký tên cho cô.
Cuối cùng, anh còn đưa thêm cho cô một tài liệu cần chuyển đi gấp, rồi dặn: "Chỗ tài liệu này đưa đến phòng nghiên cứu và phát triển."
Nghe thấy mấy chữ phòng nghiên cứu và phát triển, hai mắt Thi Hảo sáng lên, cô vội vã giơ tay lên định nhận lấy…
Lương Tây Kinh giở thói trẻ con hơi di chuyển tập tài liệu sang bên cạnh, khẽ liếc cô một cái nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi rồi nói bằng giọng điệu dứt khoát: "Để trợ lý Dương đưa đi."
"..."