Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-02-10 14:23:42
Lượt xem: 6
Thi Hảo cảm thấy rằng quả thật cô không cần thiết phải giấu giấu giếm giếm làm gì.
Điều may mắn chính là, hai người đều có thói quen đi làm sớm hơn giờ làm việc nửa tiếng.
Vì vậy, lúc Thi Hảo xuống xe cũng không gặp phải bất cứ đồng nghiệp nào mà cô quen biết.
...
Vài ngày sau đó, Lương Tây Kinh đều đưa Thi Hảo đi làm như thường.
Đến giờ tan tầm, nếu anh phải đi dự một bữa tiệc nào đó, anh thường bảo tài xế đến đón cô. Nhưng cũng có nhiều lúc sau khi anh đã đi ăn tiệc về mà Thi Hảo vẫn chưa tan làm.
Đối với chuyện Thi Hảo và Lương Tây Kinh quay lại, Ôn Ỷ là người đầu tiên biết được.
Ngoài Ôn Ỷ, Thi Hảo cũng thuận tiện nói cho Lý Thiến Vi biết. Thi Hảo từng nói, nếu có tin tốt thì cô sẽ nói cho cô ấy biết đầu tiên.
Ngày thứ Sáu, Lương Tây Kinh phải tham gia một hội nghị trực tuyến xuyên quốc gia, không thể đi đón Thi Hảo tan làm đúng giờ.
Thi Hảo hoàn toàn không cần anh lo lắng, cũng từ chối đề nghị để tài xế đến đón của anh.
Đúng giờ tan làm, Thi Hảo chào đồng nghiệp rồi đi đến ga tàu điện ngầm.
Bỗng dưng, điện thoại báo có tin nhắn, là của Lương Tây Kinh: [Em lên xe chưa?]
Anh tưởng cô muốn đi về nhà.
Thi Hảo: [Em mới vừa lên tàu điện ngầm.]
Lương Tây Kinh: [Hội nghị còn nửa tiếng nữa mới kết thúc, buổi tối em muốn ăn ở nhà hay là ăn ở nhà hàng?]
Thi Hảo cúi đầu gõ tin trả lời anh: [Ra ngoài ăn đi.]
Lương Tây Kinh: [Được.]
Hai người hàn huyên vài câu, Thi Hảo bước ra khỏi tàu.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc quen thuộc trước mặt, hai mắt khẽ cong như vầng trăng non.
Nhìn thấy cô xuất hiện, nhân viên lễ tân còn chưa tan làm ngẩn người, nghi hoặc: “... Thư kí Thi, cô đến tìm tổng giám đốc Lương à?”
Thi Hảo nở nụ cười ngượng ngùng: “Ừm, tôi có thể đi lên không?”
Lễ tân đã sớm nghe người ta nói rằng Lương Tây Kinh theo đuổi cô, vội vàng nói: “Đương nhiên là có thể rồi, cô có cần tôi thông báo cho tổng giám đốc Lương một tiếng không?”
Thi Hảo nở nụ cười lịch sự nhìn cô ta: “Cô có thể không báo cho anh ấy biết được không?”
Cô đến đây mà không nói với Lương Tây Kinh do muốn gây bất ngờ cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-230.html.]
Nhân viên lễ tân cười nói: “Đương nhiên có thể rồi.”
Trong khoảng thời gian gần đây, cô ta nghe thấy không ít lời đồn. Cũng nghe ngóng được từ một người có nguồn tin đáng tin cậy, biết được Lương Tây Kinh thật sự đang theo đuổi Thi Hảo.
Hơn nữa, trợ lý Dương Cao Phi bên cạnh Lương Tây Kinh cũng từng nói với bọn họ rằng nếu ngày nào đó Thi Hảo đến tìm Lương Tây Kinh thì không cần báo cáo hay đặt lịch hẹn, cứ cho cô đi lên luôn là được.
Thi Hảo không biết những điều này, cô cố không để lộ nụ cười trên môi nói: “Cảm ơn.”
Lễ tân nói nhỏ: “Thư kí Thi không cần khách sáo với tôi đâu.”
Vào thang máy rồi nói tạm biệt với lễ tân, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn con số đang thay đổi trong thang máy.
Rõ ràng đã từng làm việc ở đây một thời gian rất lâu, nhưng giờ quay trở lại nơi này, Thi Hảo vẫn không kìm được sự căng thẳng trong lòng.
Cô nghĩ, có lẽ là do tâm trạng đã thay đổi.
Điều khiến Thi Hảo không ngờ chính là, khi cửa thang máy mở ra, khoảnh khắc cô ngẩng đầu lại nhìn thấy Lương Tây Kinh cách đó không xa đang tiến lại gần.
Hai người nhìn nhau từ xa.
Thi Hảo ngẩn người, định nhìn thời gian... Không phải Lương Tây Kinh nói hội nghị nửa tiếng nữa mới kết thúc sao? Còn chưa đến nửa tiếng mà.
Cô nhớ mang máng, từ công ty của cô đến đây chỉ mất mười lăm phút.
Thi Hảo còn đang suy nghĩ, Lương Tây Kinh đã nhấc chân bước về phía cô.
Ánh mắt anh sâu thăm thẳm nhìn cô chăm chú, dắt cô ra khỏi thang máy.
Tay của Thi Hảo được anh nắm chặt, đang muốn nói chuyện thì Dương Cao Phi vẫn đang tăng ca ở bên cạnh nhìn thấy cô, anh ấy gật đầu chào hỏi: “Chào cô Thi Hảo, lâu rồi không gặp.”
Trong chốc lát, những đồng nghiệp trong phòng trợ lý cũng đều lần lượt chào cô.
“Thư kí Thi.”
“Thi Hảo, cô và tổng giám đốc Lương đang…”
Trong lòng mọi người đều đã rõ, nhưng vẫn chưa có thông tin xác thực.
Thi Hảo hơi bối rối, lén liếc nhìn Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh nhìn cô một cái, nhéo tay cô rồi sau đó giơ bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lên nhìn về phía mọi người: “Chưa rõ ràng à?”
Nhân viên của phòng trợ lý: “...”
Thi Hảo: “...”
Nếu bây giờ cô bỏ đi liệu có kịp không?
Lương Tây Kinh rất bình tĩnh tuyên bố chủ quyền với mọi người: “Tôi đã theo đuổi được cô ấy, chúng tôi đang hẹn hò.”