Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 236

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:44:08
Lượt xem: 3

Nghe xong, Thi Hảo đỡ trán: "Để tôi kể cho cô nghe một chút về Lương Tây Kinh. Làm sao anh ấy có thể nhỏ nhen như vậy được, còn cười nhạo tai nạn xấu hổ của cô chứ."

 

Thẩm Âm: “Tôi không hề nói điêu, anh ta không phải là hạng chính nhân quân tử gì đâu, cô không nên chấp nhận lời tỏ tình của anh ta nhanh như vậy được.”

 

"..."

 

Hai người họ không coi ai ra gì ‘kề tai nói nhỏ’ ở trong góc, không để ý tới lúc hai người các cô đang bàn luận về người khác, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

 

Lương Tây Kinh đưa tay lên sờ mũi, sau đó nhìn sang người đang tỏ thái độ lạnh lùng ở bên cạnh: "Tổng giám đốc Thẩm có thấy ngứa mũi không?"

 

Thẩm Minh Yến nhướng mày: “Bạn gái của tổng giám đốc Lương hào phóng thật đấy.”

 

Lương Tây Kinh: "Từ trước đến nay bạn gái tôi luôn là người như vậy mà."

 

Anh giả vờ như không nghe hiểu giọng điệu quái gở của Thẩm Minh Yến, thẳng thắn đáp trả.

 

Nghe hai người ngồi bắt bẻ lẫn nhau, Cận Thanh Trạc khẽ cười: "Hai người các cậu là trẻ con đấy à?"

 

Lương Tây Kinh và Thẩm Minh Yến đồng thanh nói: "Có cậu mới là trẻ con ấy."

 

"..."

 

-

 

Phòng VIP trong câu lạc bộ vô cùng sôi động, sau khi thêm thông tin liên lạc của Thẩm Âm, Thi Hảo tính ăn chút gì đó để lấp đầy cái dạ dày.

 

Đang ăn, phía trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Lương Tây Kinh: "Em muốn qua đây không?"

 

Thi Hảo theo bản năng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của người đang ngồi một mình trên sô pha.

 

Cô nhìn xung quanh, đứng dậy đi tới gần anh: "Tổng giám đốc Cận với tổng giám đốc Thẩm đâu anh?"

 

Lương Tây Kinh giơ tay lên kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, vòng tay ôm lấy eo cô, giọng nói trầm xuống: "Một người đi nghe điện thoại, một người đi vệ sinh rồi."

 

Thi Hảo khẽ nhướng đuôi lông mày lên, thì thầm với anh: "Người đi vệ sinh là Tổng giám đốc Thẩm à?"

 

Lương Tây Kinh rủ mắt xuống, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, giơ tay sờ trán cô: "Em với Thẩm Âm nói chuyện rất vui vẻ đấy nhỉ?"

 

“Cũng không đến nỗi nào.” Thi Hảo thản nhiên: “Cô ấy rất thú vị.”

 

Lương Tây Kinh cau mày: "Em không ngại chuyện xảy ra lúc trước à?"

 

"..." Nghe thấy câu này, Thi Hảo ngước mắt, nhìn chằm chằm vào anh hỏi: "Sao em phải để ý? Lúc trước hai người lén lút yêu đương sau lưng em à?"

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: "Em đừng nói lung tung."

 

Thi Hảo bật cười, dựa vào vai anh nói: "Cô ấy vừa mới nói cho em biết một bí mật của anh."

 

Lương Tây Kinh: "Hửm?"

 

Sao anh lại không biết Thẩm Âm nắm giữ bí mật của mình nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-236.html.]

 

Đôi mắt Thi Hảo híp lại nhìn anh: "Lúc trước, tại sao anh lại từ chối cô ấy?"

 

Lương Tây Kinh ngừng lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chơi đùa, ngược lại không hề cảm thấy xấu hổ: "Anh nói anh có bạn gái rồi."

 

Thi Hảo chớp mắt, kéo dài giọng nói: "Chỉ thế thôi?"

 

Lương Tây Kinh: "... Người nên nói cho em biết tất cả mọi thứ là cô ấy mới đúng."

 

Thi Hảo thấy anh như vậy, bỗng hơi kích động muốn hôn anh một cái.

 

Vừa rồi Thẩm Âm nói với cô rằng, lúc Lương Tây Kinh từ chối cô ấy, anh không chỉ đề cập là mình đã có bạn gái, thậm chí anh còn nhấn mạnh, Thi Hảo tốt như thế nào, anh thích Thi Hảo nhiều ra sao.

 

Trước đây, Thi Hảo luôn cảm thấy mối quan hệ tình cảm giữa mình và Lương Tây Kinh là duyên phận nhất thời, đôi bên mang suy nghĩ thử ở bên nhau một thời gian.

 

Đương nhiên hai người có rung động với đối phương, cô có thể cảm nhận được tình cảm của Lương Tây Kinh dành cho mình, điều cô không ngờ tới chính là, hóa ra trước kia, Lương Tây Kinh đã thích cô nhiều như vậy.

 

Nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt cô, Lương Tây Kinh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp phả vào hai gò má của cô, ánh mắt dường như cũng trở nên m.ô.n.g lung.

 

Yết hầu của anh nhấp nhô, ngửi thấy mùi rượu hoa quả chua ngọt trên người cô, hạ thấp giọng nói: "Em thấy rất đắc ý à?"

 

Khóe môi Thi Hảo khẽ cong lên, lời nói mập mờ: "Có chút xíu thôi."

 

Lương Tây Kinh hắng giọng, ngón tay thon dài lưu luyến đặt trên gáy cô, chậm rãi nói: "Em có muốn cảm thấy đắc ý hơn nữa không?"

 

Chỉ là khi đó, anh không có lá gan nói sự thật cho Thi Hảo biết. Anh luôn cảm thấy rằng nói với cô quá sớm sẽ khiến cô quá dương dương tự đắc, cũng khiến bản thân anh bị mất mặt.

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Lương Tây Kinh cảm thấy, mình nên nói ra từ sớm.

 

Anh nên nói ngay cho cô biết, anh thích cô nhiều như thế nào.

 

Thi Hảo khẽ giật mình, không hiểu ý tứ của anh.

 

Cô chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: "Đắc ý hơn như thế nào cơ?"

 

Lương Tây Kinh nghiêng đầu, bờ môi kề sát khóe môi cô, hơi thở nóng bỏng: "Vừa rồi có phải em muốn hôn anh không?"

 

Anh nhìn thấy được khao khát trong đôi mắt của cô.

 

Thi Hảo ngại ngùng, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi lông mày đẹp đẽ của anh, luôn cảm thấy ánh mắt của anh khi nhìn mình vô cùng quyến rũ.

 

Cô không được tự nhiên mấp máy môi, nuốt nước bọt: "Chúng ta ra ngoài nhé?"

 

Lương Tây Kinh thấy dáng vẻ luống cuống của cô, anh biết cô không quen có hành động thân mật trước mặt người khác.

 

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô đứng lên khỏi ghế sô pha: "Em muốn chúng ta đi đâu?"

 

Thi Hảo: "... Em cũng không biết nữa."

 

Thấy hai người đi ra ngoài, Hứa Thực không chút nghĩ ngợi hỏi một câu: "Hai người đi đâu vậy?"

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh chưa kịp mở miệng, những người khác đã nói: "Nhìn dáng vẻ vội vã của tổng giám đốc Lương đi, chắc chắn anh ấy đang muốn tìm một nơi để anh anh em em với thư ký Thi Hảo đấy."

Loading...