Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:44:19
Lượt xem: 4

"Đúng vậy đúng vậy, thành viên của hội FA như chúng ta không nên hỏi mới phải."

 

"..."

 

Nghe thấy tiếng động ở trong phòng riêng càng ngày càng xa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh lôi kéo ra ngoài, nhịp tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

 

Đi ra khỏi phòng VIP, cô không rõ Lương Tây Kinh sẽ đưa cô đi đâu.

 

Lúc dừng lại, phạm vi tầm nhìn của Thi Hảo tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

 

Cô khẽ chớp mắt, ngửa đầu nhìn người trước mặt, khẽ hé môi định nói chuyện. Cô vừa ngẩng đầu lên, Lương Tây Kinh đã cúi người xuống cắn môi dưới của cô, nếm được hương vị rượu nồng nàn trong miệng.

 

Trong lối thoát hiểm tối tăm và yên tĩnh.

 

Bên ngoài cánh cửa thoát hiểm dày cộp nặng nề thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân.

 

Mà phía sau cánh cửa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh ôm chặt trong lòng và hôn môi, khiến cho bầu không khí trong không gian này càng thêm ám muội.

 

Cô bị anh hôn đến mức đầu óc trở nên choáng váng.

 

Trong lúc lâng lâng, cô nghe thấy Lương Tây Kinh thì thầm vào tai mình: “Sau này em muốn làm gì thì đừng có nhẫn nhịn.”

 

Thi Hảo nhắm mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, nói thều thào: “Anh nói gì cơ?”

 

Giọng nói của Lương Tây Kinh trầm xuống: “Em không cần phải cố nhẫn nhịn bất cứ điều gì cả.”

 

Anh ngậm lấy môi dưới của cô, rồi mút thật mạnh, giọng anh trầm khàn, thủ thỉ: “Nếu em muốn hôn hay ôm anh, em có thể nói thẳng cho anh biết, hoặc cũng có thể chủ động hành động luôn cũng được.”

 

Đang lúc đang say đắm mơ màng, Thi Hảo không nhịn được mà hỏi anh: “Ngay cả lúc đó đang có nhiều người ở xung quanh cũng được sao?”

 

Vừa rồi cô thật sự rất muốn hôn anh, thế nhưng vừa nghĩ đến bên cạnh anh có nhiều bạn bè như vậy, cho nên cô mới kiềm chế bản thân không hành động theo cảm tính.

 

Lương Tây Kinh đáp: “Đương nhiên, đây là đặc quyền của em.”

 

Đây là quyền lợi độc nhất mà anh trao cho Thi Hảo.

 

Anh thuộc về Thi Hảo.

 

Thi Hảo mấp máy môi, đang định nói đồng ý thì Lương Tây Kinh lại lần nữa lấp kín đôi môi cô.

 

Nụ hôn của anh mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt cô, khiến nhiệt độ cơ thể của hai người nhanh chóng nóng lên.

 

Thi Hảo cảm giác mình sắp không thở nổi.

 

Không biết vì sao, khi men say trong miệng hai người hòa quyện vào nhau, cô có cảm giác như quay lại cái đêm hơn một năm trước. Đêm hôm ấy, Lương Tây Kinh cũng hôn cô như vậy.

 

Mùi rượu lan tỏa trong miệng hai người, vừa ngọt ngào vừa say đắm.

 

Cô cảm thấy mình lại say mất rồi.

 

Không biết nụ hôn đã kéo dài bao lâu.

 

Khi hai chân Thi Hảo sắp không trụ nổi nữa, chuẩn bị ngã đến nơi thì Lương Tây Kinh đã bắt lấy eo cô, ôm cô vào lòng và để cô tựa vào người mình nghỉ ngơi. Dựa vào chút ánh sáng chiếu vào thông qua khe cửa, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt hiện lên vẻ tươi cười: “Sao em lại yếu ớt như vậy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-237.html.]

 

“...”

 

Thi Hạo thở hổn hển, thật sự không muốn nói chuyện với anh lúc này.

 

Cô cảm thấy bản thân không hề yếu ớt, chỉ tại vì anh quá mạnh bạo mà thôi.

 

Thi Hảo nhẹ nhàng nép vào trong n.g.ự.c Lương Tây Kinh, ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người anh, đôi mắt khẽ chớp: “Lương Tây Kinh.”

 

Lương Tây Kinh: “Ừm.”

 

Thi Hảo nhón chân ghé vào bên tai anh nói: “Em không muốn quay lại phòng VIP.”

 

Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, hiểu ý cô: “Muốn về nhà à?”

 

“… Ừm.”

 

Vừa dứt lời, Lương Tây Kinh đã nắm lấy tay của Thi Hảo, dắt cô đi ra ngoài, hai người xuống lầu, lên xe rồi bảo tài xế đưa họ về nhà.

 

Về đến trước cửa nhà, Lương Tây Kinh bảo tài xế quay về, nhắc nhở anh ta nhớ chú ý an toàn, sau đó đưa Thi Hảo vào nhà.

 

Đóng cửa lại, ngăn cách tất cả mọi thứ với bên ngoài.

 

Túi xách và giày cao gót bị rơi xuống huyền quan, quần áo được cởi ra. Gió lạnh từ trong sân nhà thổi vào nhưng vẫn không hạ được nhiệt độ cơ thể của hai người.

 

Trước khi mùa đông giá lạnh đến gần, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã trải qua một đêm vô cùng ấm áp.

 

-

 

Ngày hôm sau, Thi Hảo ngủ đẫy giấc mới thức dậy.

 

Khi cô tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái mê man. Nằm trên giường một lúc, trong đầu cô bắt đầu tua lại những gì đã xảy ra đêm qua.

 

Qua một lúc lâu, Thi Hảo lại vùi mình vào trong chăn.

 

Đoán chừng thời gian mà Thi Hảo sẽ thức dậy, khi Lương Tây Kinh mở cửa vảo phòng thì đúng lúc bắt gặp cảnh này. Anh cười mỉm, vươn tay xoa đầu cô từ bên ngoài chăn: “Muốn ngủ tiếp không em?”

 

“...”

 

Thi Hảo ở dưới chăn lặng thinh vài giây rồi ấp úng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

 

Lương Tây Kinh nhướng mắt: “Mười giờ sáng.”

 

Thi Hảo xốc chăn lên, đỏ mặt tía tai nhìn anh: “Vậy sao anh không gọi em dậy chứ?”

 

“Anh gọi rồi.” Lương Tích Kinh rủ mắt xuống: “Nhưng em không chịu dậy.”

 

Đối mặt với ánh mắt đầy ý nhị của anh, Thi Hảo chỉ biết ậm ừ, chứ không có lời gì để phản bác lại.

 

Lương Tây Kinh nhìn cô một hồi lâu, sau đó đưa tay về phía cô: “Dậy tắm rửa nào, chúng ta về nhà ông nội ăn trưa nhé?”

 

Theo như những gì đã được thỏa thuận từ trước, vào cuối tuần, hai người bọn họ sẽ quay về nhà ông nội của anh thăm Lương Hanh.

 

Thi Hảo đáp ừm rồi đưa tay cho anh.

Loading...