Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-02-11 10:44:38
Lượt xem: 9

Loay hoay trong giây lát, Thi Hảo chụp ảnh màn hình gửi cho người mà cô mới kết bạn tối hôm qua, đôi bên còn chưa từng trò chuyện trên mạng.

 

Thi Hảo: [Chuyện này là thế nào đây? Tối hôm qua cô theo đuổi được người ta rồi sao?]

 

Thẩm Âm nhanh chóng trả lời: [Tôi theo đuổi người ta thành công rồi, ngạc nhiên chưa nè?]

 

Thi Hảo: [???]

 

Thi Hảo: [Khá lắm cô gái.]

 

Thẩm Âm: [...]

 

Thẩm Âm: [Làm sao Lương Tây Kinh lại tìm được một người bạn gái ngây thơ như cô chứ?]

 

Cô ấy rõ ràng đang nói hươu nói vượn, vậy mà cô cũng tin.

 

Thi Hảo nở nụ cười, biết rằng cô ấy chỉ đang nói đùa.

 

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì cô cảm thấy cũng có thể có khả năng này xảy ra. Dựa theo tình hình tối ngày hôm qua, mặc dù Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến không nói với nhau được mấy câu, thế nhưng Thi Hảo có thể cảm nhận được sự quan tâm mà Thẩm Minh Yến dành cho Thẩm Âm.

 

Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Cô quá nhát gan.]

 

Thẩm Âm lại không phản bác: [Nếu là cô thì cô cũng buông à?]

 

Thi Hảo: [...]

 

Hai người tán gẫu một hồi, Thi Hảo hỏi: [Phía bên cô không định phản hồi sao?]

 

Thẩm Âm: [Tôi còn chưa có theo đuổi được người ta thì làm sao dám phản hồi chứ, tôi không muốn bị mất mặt đâu.]

 

Thi Hảo: [... Tổng giám đốc Thẩm có ý chí sắt đá thật đấy, người phụ nữ xinh đẹp như cô mà anh ấy còn từ chối.]

 

Thẩm Âm: [Đúng thế, không hổ danh là người có khả năng ngồi cùng mâm với Lương Tây Kinh. Nếu không biết Thẩm Minh Yến lớn lên ở Hồng Kông, tôi còn tưởng rằng hai người họ quen biết nhau từ tấm bé ấy chứ.]

 

Thi Hảo: [...]

 

Thẩm Âm: [Thôi quên đi, bận tâm làm gì. Cứ để cư dân mạng tò mò. Đêm hôm qua tôi đi ngủ quá muộn, sáng nay lại thức dậy quá sớm, tôi đi ngủ bù đây, chúng ta nói chuyện sau nhé.]

 

Thi Hảo: [... Ok]

 

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thẩm Âm, Thi Hảo cảm thấy nỗi lo lắng của cô đã dần vơi bớt.

 

Cô quay sang nhìn người bên cạnh đang tập trung lái xe.

 

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lương Tây Kinh tranh thủ quay đầu nhìn cô vài giây: “Sao vậy?”

 

Thi Hảo ung dung đáp: “Nhìn anh thôi.”

 

Lương Tây Kinh ngây ngẩn trong giây lát rồi thoáng mỉm cười: “Được thôi, em cứ nhìn thoải mái, muốn nhìn bao lâu cũng được.”

 

Thi Hảo liếc xéo anh, giả vờ chảnh chọe nói: “Em có muốn nhìn lâu đâu chứ.” Cô chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán khoảng cách từ vị trí hiện tại đến nhà của ông nội anh: “Chúng ta sắp đến nơi rồi sao?”

 

Lương Tây Kinh gật đầu.

 

Mười phút sau, chiếc xe ô tô tiến vào nhà ông cụ.

 

Thi Hảo hít sâu một hơi, đẩy cửa xe ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-239.html.]

Vừa xuống xe, cô đã nghe thấy Lương Hanh gọi: “Thi Hảo.”

 

Thi Hảo nhìn về hướng phát ra giọng nói, Lương Hanh đang tưới hoa ở sân trước, ông nở nụ cười hiền lành, vẫy tay với Thi Hảo: “Mau tới đây.”

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhìn nhau.

 

Lương Tây Kinh híp mắt mỉm cười: “Đi thôi, ông ấy sẽ không tạo áp lực cho em đâu.”

 

Thi Hảo bối rối, đi về phía Lương Hanh.

 

“Cháu chào chủ tịch ạ.”

 

Nghe thấy cô gọi như vậy, Lương Hanh nhìn cô, tỏ vẻ không hài lòng: “Cháu còn gọi ông là chủ tịch sao?”

 

“...” Thi Hảo bừng tỉnh, vội vàng sửa lời: “Dạ, cháu chào ông nội ạ.”

 

Lương Hanh niềm nở đáp lại: “Mới một thời gian không gặp mà cháu lại xinh hơn rồi.”

 

Thi Hảo nhíu mày: “Gần đây sức khỏe của ông thế nào ạ?”

 

Lương Hanh nói với cô rằng sức khỏe của bản thân vẫn tốt.

 

Hai người đứng trong sân trò chuyện về những cây cối mà Lương Hanh đã trồng.

 

Trong khi trò chuyện, Thi Hảo dần thả lỏng tinh thần.

 

Biết Thi Hảo không còn căng thẳng nữa, Lương Hanh đề nghị dẫn cô vào nhà nghỉ ngơi.

 

Hai người lần lượt đi vào nhà, Lương Tây Kinh đưa cho Thi Hảo một cốc nước ấm, nắm lấy bàn tay bị gió bên ngoài thổi đến lạnh ngắt cho cô: “Sao lại lạnh như vậy?” Anh nhíu mày, dịu dàng nói: “Làm ấm tay trước đã rồi hãy uống.”

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lương Hanh hắng giọng, liếc mắt nhìn Lương Tây Kinh.

 

Vẻ mặt của Lương Tây Kinh hết sức bình tĩnh, không có chút xấu hổ nào: "Cốc của ông được đặt ở trên bàn trà ạ."

 

“...”

 

Sau khi uống cốc nước ấm để làm ấm cơ thể, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Lương Hanh.

 

Lương Hanh thực ra là một ông cụ rất hiền hòa, cho dù là đối với Lương Tây Kinh hay là với Thi Hảo, ông đều vô cùng có kiên nhẫn.

 

Trò chuyện một hồi cũng đã đến giờ cơm trưa.

 

Lương Hanh không thèm để ý đến Lương Tây Kinh, chỉ quan tâm đến Thi Hảo, ông nói rằng cô quá gầy, bảo cô ăn nhiều vào: "Thích ăn gì thì cứ nói cho ông nội biết, ông sẽ nói nhà bếp làm cho cháu."

 

Thi Hảo nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

Cô đè nén cảm xúc đang xao động trong lòng mình, cố gắng hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh: “Vâng thưa ông nội, cháu biết rồi ạ.”

 

Lương Hanh đáp lại, liếc sang người bên cạnh và khiển trách: “Còn không gắp thức ăn cho bạn gái cháu à?”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Anh không khỏi đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Ông cứ để Thi Hảo tự mình ăn đi, ông cứ như vậy, cô ấy sẽ cảm thấy mất tự nhiên."

 

Nghe thấy vậy, Lương Hanh không hài lòng, trừng mắt nhìn anh: “Người giống như cháu mà có thể theo đuổi được Thi Hảo coi như là cháu may mắn đấy.”

 

Lương Tây Kinh thẳng thừng phản bác lại ông: “Nếu không có sự ngăn cản của ông thì chúng cháu cũng đã không chia tay một thời gian rồi.”

 

Lương Hanh: “...”

Loading...