Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-02-11 23:12:44
Lượt xem: 1

“Hôm nay em có phải bận rộn lắm không?”

 

Thi Hảo ậm ừ: “Buổi chiều hôm nay em trình báo một bảng kế hoạch cho dự án, khách hàng đánh giá khá tốt nên chắc là cuối tuần này sẽ được rảnh rỗi.”

 

Lương Tây Kinh: “Bạn gái của anh càng ngày càng lợi hại.”

 

Thi Hảo cười híp cả mắt: “Đúng rồi, Ôn Ỷ qua đây ở cùng với em.”

 

Nghe vậy, Lương Tây Kinh cau mày: “Sao cô ấy lại cướp người với anh nữa?”

 

“...”

 

Thi Hảo bị lời nói của anh chọc cười, khẽ hừ mũi: “Anh nói xem là vì sao?”

 

Lương Tây Kinh cúi đầu cười cười: “Anh sẽ cố gắng quay lại sớm một chút.”

 

Thi Hảo đáp: “Vâng, em đợi anh về.”

 

Sắc mặt Lương Tây Kinh xụ xuống ngay lập tức, giọng nói của anh khàn khàn, gọi cô: “Hảo Hảo.”

 

Mỗi lần nghe thấy anh gọi mình như thế, tai Thi Hảo đều sẽ không khống chế được mà trở nên nóng bừng, cô giơ tay, có chút mất tự nhiên xoa tai, nhẹ nhàng trả lời: “Sao thế?”

 

Lương Tây Kinh nói thẳng: “Anh nhớ em.”

 

Thi Hảo đỏ mặt tía tai, hai mắt cô cong cong tựa vầng trăng khuyết: “Em cũng thế.”

 

Lương Tây Kinh ngước mắt: “Cũng cái gì?”

 

Thi Hảo biết anh muốn nghe bản thân cô nói ra, cô cũng thuận theo ý anh: “Em cũng nhớ anh, rất, rất nhớ anh, anh phải sớm quay về đó.”

 

Lương Tây Kinh: “Được.”

 

Gọi điện thoại trò chuyện tâm tình một lúc, cân nhắc đến việc hiện tại ở phía Lương Tây Kinh đã về khuya, Thi Hảo giục anh đi tắm rửa nghỉ ngơi.

 

Sau khi cúp điện thoại, lúc Thi Hảo quay lại phòng khách, món mì mà Ôn Ỷ nấu đã được múc ra khỏi nồi.

 

Cô ấy đưa Thi Hảo một đôi đũa: “Bên phía tổng giám đốc Lương đang nửa đêm rồi nhỉ, sao anh ấy còn chưa đi ngủ thế?”

 

Thi Hảo nhận lấy đôi đũa: “Anh ấy mới đi từ bệnh viện về.”

 

Ôn Ỷ gật đầu, nhấp một ngụm nước rồi thở dài: “Ba anh ấy mắc bệnh gì vậy, anh ấy có nói cho cậu biết không?”

 

Thi Hảo lắc đầu.

 

Ôn Ỷ nhíu mày, có hơi ngạc nhiên: “Cậu không hỏi à?”

 

“Tớ không hỏi anh ấy.” Thi Hảo cũng uống một ngụm nước rồi ngước lên nhìn cô ấy: “Từ trước đến nay anh ấy không thích nói đến chuyện của ba mẹ mình, tớ không dám hỏi nhiều.”

 

Ôn Ỷ mím môi nghĩ một hồi rồi lại thở dài: “Cũng phải, những gia đình thuộc tầng lớp thượng luôn có những bí mật mà bọn họ thực sự không muốn tiết lộ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-243.html.]

 

Thi Hảo”... Ừm.”

 

Có điều cô cảm thấy, sở dĩ Lương Tây Kinh không nhắc đến chuyện của ba anh không phải vì sợ cô biết được những ‘chuyện bí mật’ làm mất thể diện mà là anh sợ cô thương hại anh.

 

Lương Tây Kinh được Lương Hanh nuôi lớn từ bé đến lớn.

 

Nhưng nếu như ba mẹ yêu thương anh thì anh cũng không vẫn chỉ sống chung Lương Hanh cho đến khi trưởng thành.

 

Mặc dù ở cùng với Lương Hanh cũng không tính là khổ nhưng con người mà, ai chẳng có khát vọng được yêu thương. Đặc biệt là khi còn nhỏ, càng có nhiều người yêu quý bạn, bạn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc.

 

Ôn Ỷ biết suy nghĩ của cô nên không hỏi nhiều nữa.

 

“Vậy cậu cũng đừng lo lắng quá.” Cô ấy an ủi cô: “Trong lòng tổng giám đốc Lương có tính toán của riêng mình.”

 

Thi Hảo gật đầu: “Cậu nói cũng phải, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

 

Ăn bữa tối xong, Thi Hảo dọn dẹp bát đũa để đem đi rửa.

 

Hai người phân công công việc rất rõ ràng.

 

Trước khi đi ngủ, Ôn Ỷ chợt nhớ ra nên hỏi: “Lúc nào Lương Tây Kinh mới quay về?”

 

“Chắc là tuần sau.” Thi Hảo cũng không chắc chắn lắm.

 

Ôn Ỷ tính toán thời gian: “Tuần sau nữa là lễ Giáng sinh, các cậu có đi Đức nữa không?”

 

Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: “Có lẽ là không kịp đâu.”

 

Lương Tây Kinh đột nhiên ra nước ngoài, chắc chắn có không ít công việc của anh ở tập đoàn bị dồn ứ.

 

Ít nhất anh cũng phải tăng ca thêm một tuần mới có thể giải quyết xong xuôi.

 

Sắp đến cuối năm, chuyện tập đoàn cần xử lý cũng nhiều hơn những thời điểm khác, anh không thể dành thời gian dẫn theo Thi Hảo ra ngoài chơi nữa.

 

Hơn nữa kể cả anh có thể rút ra được thời gian rảnh, Thi Hảo cũng không chắc chắn bản thân có thể sắp xếp được thời gian để đi chơi.

 

Nghe thấy vậy, Ôn Ỷ lại thở dài: “Làm tổng giám đốc thực sự là không dễ dàng gì.”

 

Thi Hảo cười: “Thế nếu như cho cậu làm, cậu có làm không?”

 

Ôn Ỷ không thèm nghĩ: “Làm chứ.”

 

Cô ấy nhìn Thi Hảo, lý lẽ hùng hồn: “Mặc dù làm tổng giám đốc không dễ nhưng làm nhân viên lại càng khó hơn.”

 

Thi Hảo không thể không đồng ý, có lúc Ôn Ỷ nói chuyện cũng rất có lý.

 

 

Buổi trưa ngày hôm sau, ba người bọn họ gặp mặt.

Loading...