Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:40:31
Lượt xem: 1
Cô vốn là người có làn da trắng lạnh*, Lương Tây Kinh chỉ hơi dùng lực một chút mà đã để lại những vết hằn đỏ rất đậm trên cơ thể cô.
*Da trắng lạnh: ngôn ngữ mạng, là một loại màu da của con người, dùng để chỉ làn da trắng có tông lạnh, nhìn bằng mắt thường hơi hồng, màu da này rất hiếm ở người châu Á, thấy nhiều ở châu Âu.
Lương Tây Kinh biết cô vẫn còn đang tức giận nên anh hôn nhẹ lên môi cô một cái để dỗ dành, sau đó lấy chiếc khăn sạch bên cạnh rồi lau người cho cô.
Sau khi lau khô người, anh lại tìm áo ngủ mặc cho cô: “Anh sấy tóc cho em nhé?”
Thi Hảo biết tỏng người này đang lấy lòng mình nên rất thoải mái và vui vẻ: “Dạ. Nhưng bây giờ em cảm thấy hơi đói.”
Vừa nãy vận động quá sức rồi.
Lương Tây Kinh cúi đầu mỉm cười, anh vừa đi lấy máy sấy tóc vừa hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Thi Hảo: “Em muốn ăn súp.”
Lương Tây Kinh đồng ý.
Anh gọi điện thoại cho quản lý nhà hàng sắp xếp người nấu đồ ăn mang lên, sau đó anh cầm máy sấy và sấy khô mái tóc ướt cho Thi Hảo.
Mới sấy xong chưa được bao lâu thì nhà hàng đã đưa đồ ăn đến.
Thực ra Lương Tây Kinh cũng cảm thấy đói.
Anh vừa mới xuống máy bay thì đã lập tức đi đón Thi Hảo. Khi về đến nhà, hai người họ lại “vận động” trong phòng tắm hơn hai tiếng đồng hồ thế nên trong bụng anh cũng chẳng còn thứ gì nữa rồi.
Sau khi Thi Hảo nhận lấy đôi đũa mà anh đưa cho mình, lúc này cô mới nhớ ra để hỏi anh: “Không phải trước đó anh nói ngày mai mới về sao?”
Hơn nữa anh còn nói rằng nếu mọi việc suôn sẻ thì ngày mai anh sẽ quay về.
Lương Tây Kinh vừa lấy một chiếc bát múc súp cho Thi Hảo vừa trả lời: “Kế hoạch ban đầu là như vậy.”
Thi Hảo nhận lấy bát súp mà anh đưa cho, “ồ” một tiếng: “Anh nên nói trước với em chứ.”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em không thích niềm vui bất ngờ này của anh à?”
“...” Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh đang định mạnh miệng nói là không thích. Nhưng lúc nãy cô đã thể hiện cảm xúc của mình quá rõ ràng, bây giờ cô muốn nói không thích cũng đã quá muộn.
Suy nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời anh một cách rất thành thật: “Em rất thích.”
Nghe cô nói vậy Lương Tây Kinh đột nhiên cảm thấy mấy đêm thức trắng của anh xem như cũng xứng đáng.
Lần này anh tới Los Angeles, ngoài việc ở bệnh viện chăm sóc Lương Tự Minh ra, anh còn phải giải quyết rất nhiều công việc.
Nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của Lương Tây Kinh, Thi Hảo lườm anh một cái: “Chúng ta ăn thôi.”
Lương Tây Kinh cười cười: “Em ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-247.html.]
-
Bởi vì ăn bữa tối muộn nên Thi Hảo cảm thấy hơi đầy bụng.
Cô nhìn ra phía khu vườn ở bên ngoài và muốn đi dạo.
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Em muốn đi dạo đâu đó không?”
Thi Hảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta đi dạo quanh quanh trong khu dân cư nhé?”
Lương Tây Kinh đồng ý.
Anh đứng dậy: “Đợi anh đi lấy thêm áo đã.”
Rất nhanh sau đó, Lương Tây Kinh đi xuống, trên tay cầm theo hai chiếc áo khoác phao.
Anh đi tới bên cạnh Thi Hảo: “Em dang tay ra đi.”
“...”
Thi Hảo không nói nên lời, cô nhìn ngắm lại chiếc áo phao dáng ngắn xinh đẹp mà mình chuẩn bị mặc, sau đó lặng lẽ dang hai tay ra ngoan ngoãn mặc chiếc áo phao dài lên người.
Nhìn thấy dáng vẻ miễn cưỡng của cô, Lương Tây Kinh cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi thay quần áo xong, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Lương Tây Kinh nắm chặt bàn tay của Thi Hảo bỏ vào trong túi áo ấm áp của mình.
Dọc theo ánh sáng của đèn đường, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Bóng của cả hai chuyển động theo từng bước chân chốc chốc lại chồng lên nhau, tất cả tạo nên một cảnh tượng vô cùng ấm áp và yên bình.
Đi được một lúc, Thi Hảo nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ba anh không về cùng anh sao?”
Lương Tây Kinh “ừ” đáp lại: “Có lẽ phải qua một thời gian nữa”.
Thi Hảo gật đầu, mím mím môi rồi hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lương Tây Kinh ngẩn người, anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Hiện tại thì anh rất ổn.”
Thi Hảo chưa kịp hiểu ra vấn đề: “Hả?”
Khuôn mặt Lương Tây Kinh lộ ra vẻ hơi bất lực, anh đưa tay ra búng nhẹ vào trán cô, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô rồi nói: “Không có gì đâu.”
“?”
Thi Hảo cau mày, trầm tư một lúc rồi mới hiểu được ý mà Lương Kinh Tây muốn nói.