Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-01-21 12:53:09
Lượt xem: 26

Lương Hanh ngồi phơi nắng ngoài sân, phẩy tay ra hiệu quản gia rời khỏi đó, sau đó mới hiền từ bảo: “Ông đã bảo cháu rồi mà, lúc không có người ngoài thì cháu cứ gọi ông là ông Lương là được.”

 

Thi Hảo nghe lời thay đổi cách xưng hô: “Ông Lương ạ.”

 

Lương Hanh cười: “Dạo này công việc vẫn ổn cả chứ?”

 

“Dạ bình thường ạ.” Thi Hảo ấm giọng trả lời.

 

Lương Hanh hắng giọng, hỏi như thể có điều băn khoăn: “Ông nghe nói mấy hôm trước có một trợ lý thực tập ở văn phòng của Tây Kinh từ chức phải không?”

 

“...”

 

Thi Hảo không ngạc nhiên về độ nhạy tin của Lương Hanh, chỉ có điều cô không ngờ hiện tại Lương Hanh lại quan tâm cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô cụp mắt, đáp: “Vâng ạ, trợ lý thực tập mắc phải một chút sai phạm nên tổng giám đốc Lương cho nghỉ ạ.”

 

Nghe vậy, Lương Hanh mỉm cười: “Hai năm nay, Tây Kinh càng ngày càng khó tính.”

 

Thi Hảo không nói gì.

 

Lương Hanh nói chuyện phiếm với Thi Hảo một lát, cuối cùng cũng nói vào mục đích chính của cuộc điện thoại này.

 

“Thi Hảo, mấy hôm trước Tĩnh Hà tới công ty gặp Tây Kinh, cháu có gặp con bé không?”

 

Thi Hảo cụp mắt: “Dạ có, thưa chủ tịch.”

 

Nghe cô trả lời như vậy, Lương Hanh không tiếp tục uốn nắn cách gọi của cô nữa mà hỏi: “Cháu cảm thấy con bé thế nào?”

 

Thi Hảo ngừng thở, ngẩng phắt đầu lên.

 

Một tay Thi Hảo cầm điện thoại, tay kia cắm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, cô bình tĩnh đáp: “Chủ tịch, cháu không hiểu ý của ngài.” Cô bình tĩnh nói rõ với Lương Hanh: “Cháu chỉ mới gặp sơ qua cô Tiền hai lần, không thể nào đưa ra được nhận xét chính xác.”

 

Nghe vậy, Lương Hanh cũng không giận: “Cũng phải.”

 

Ông thở dài: “Tĩnh Hà là đối tượng thông gia ông chọn cho Tây Kinh nhưng có vẻ như Tây Kinh không có ý đó với Tĩnh Hà. Tuần trước, ông gọi Tây Kinh về nhà ăn cơm, Tĩnh Hà nói chuyện với nó, chẳng thấy nó ừ hử gì.”

 

Thi Hảo mím môi, không biết phải nói gì.

 

Lương Hanh tự nói tiếp một mình: “Hôm nay, ông gọi điện cho cháu là vì nghĩ cháu ở bên cạnh nó lâu vậy rồi, chắc hẳn phải biết suy nghĩ và sở thích của nó.”

 

Hàng mi của Thi Hảo chớp chớp, hơi thở nghẹt lại ngang họng: “Thưa chủ tịch.”

 

Cô khó nhọc cất lời, uyển chuyển nói: “Tổng giám đốc Lương rất ít khi bàn chuyện riêng tư ở công ty ạ.”

 

Lương Hanh hiểu Lương Tây Kinh, ông biết điều Thi Hảo nói đúng là sự thật.

 

Ông cười: “Được rồi, ông biết rồi.”

 

Nói xong chuyện Tiền Tĩnh Hà và Lương Tây Kinh, Lương Hanh lại hỏi Thi Hảo tình hình của công ty dạo gần đây.

 

Ông không gặng hỏi được gì từ miệng của Lương Tây Kinh nên đành phải hỏi Thi Hảo để tìm hiểu đôi chút tình hình cụ thể.

 

Trước khi cúp máy, Thi Hảo nghe Lương Hanh căn dặn: “Thi Hảo, lần sau nếu Tĩnh Hà tới công ty tìm Tây Kinh thì cháu nhớ giúp con bé một chút nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-25.html.]

 

Thi Hảo chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhận lời: “Chủ tịch yên tâm ạ.”

 

-

 

Cúp điện thoại, Thi Hảo đứng trong cầu thang một lúc lâu.

 

Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô rung lên, Lý Thiến Vi gửi tin nhắn cho cô: “Thư ký Thi đi đâu rồi vậy? Tới giờ cơm rồi, cô có muốn đi chung với tôi xuống căng tin không?”

 

Thi Hảo đưa mắt nhìn xuống, vừa trả lời Lý Thiến Vi vừa hỏi: “Tổng giám đốc Tần về rồi à?”

 

Lý Thiến Vi: “Vẫn chưa.”

 

Thi Hảo trở về chỗ ngồi, bấm điện thoại nội bộ.

 

Giọng nói trầm ấm của Lương Tây Kinh vang lên: “Có chuyện gì vậy?”

 

Giọng Thi Hảo nhẹ nhàng, cô khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Lương, có cần mua thức ăn cho anh và tổng giám đốc Tần không?”

 

Lương Tây Kinh: “Không cần.”

 

Anh liếc xem giờ, nói khẽ: “Thư ký Thi cứ nghỉ đi, nếu cần gì tôi sẽ gọi điện cho cô.”

 

Thi Hảo: “Dạ vâng.”

 

Thi Hảo để điện thoại xuống nhìn về phía Lý Thiến Vi đang đợi mình, khóe môi cong lên: “Đi thôi.”

 

Tòa trụ sở chính của tập đoàn Lương Thị có căng tin riêng.

 

Căng tin nằm ở tầng ba, được chia làm nhiều khu khác nhau. Lúc tới đây lần đầu tiên, Thi Hảo thậm chí đã ngỡ như mình trở về căng tin ở trường đại học.

 

Tuy nhiên, hương vị đồ ăn ở căng tin của tập đoàn Lương Thị đẳng cấp hơn đồ ăn của căng tin ở trường đại học không biết bao nhiêu lần.

 

Đang giờ cơm trưa nên nơi này rất đông người.

 

Sở thích ăn uống của Thi Hảo và Lý Thiến Vi không giống nhau lắm, cô hiếm khi ăn cay, trong khi đó, Lý Thiến Vi lại là tuýp người phải cay mới khoái.

 

Tới khi Thi Hảo xếp hàng mua xong cơm, Lý Thiến Vi đã tìm được chỗ ngồi.

 

Thi Hảo nhìn thấy cô ấy bèn bê khay cơm đi qua đó.

 

Lúc lại gần, Thi Hảo mới phát hiện ra có mấy chàng trai trẻ với khuôn mặt trẻ măng, non choẹt ngồi đối diện và hai bên bàn của Lý Thiến Vi.

 

Thi Hảo mang theo tâm trạng ngạc nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Thiến Vi.

 

Không đợi Thi Hảo mở miệng, Lý Thiến Vi lập tức chủ động giới thiệu với cô: “Đây là các em trai ở phòng nghiên cứu và phát triển, còn đây là thư ký Thi, thư ký duy nhất bên cạnh tổng giám đốc Lương của chúng ta.”

 

Thi Hảo: “...”

 

Đối diện với những cặp mắt trong trẻo tò mò, cô cố gắng duy trì hình tượng đoan trang như thường ngày vẫn ngụy trang ở công ty, cười khẽ đáp: “Chào mọi người, tôi là Thi Hảo.”

 

Cô nói xong, mọi người lập tức đồng thanh chào thư ký Thi.

Loading...