Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-02-12 19:33:00
Lượt xem: 4
Đã lâu rồi anh không uống cà phê do Thi Hảo pha.
Thi Hảo gật đầu: “Tổng giám đốc Lương đợi một lát, bây giờ em sẽ đi pha cho anh.”
Lương Tây Kinh cong môi dưới.
Thi Hảo vừa ra khỏi văn phòng, tiếng chuông điện thoại của Lương Tây Kinh chợt vang lên, là Tần Yến gọi đến.
“Alo.” Lương Tây Kinh nghe điện thoại.
Giọng của Tần Yến truyền đến: “Cậu về rồi à?”
Lương Tây Kinh ‘ừ’ đáp lại rồi mở máy tính lên.
Tần Yến nhẹ giọng quan tâm hỏi: “Chú Lương vẫn ổn chứ?”
Lương Tây Kinh thờ ơ nói: “Chưa c.h.ế.t được.”
“...”
Tần Yến nhất thời không nói nên lời, anh ấy tự hiểu mâu thuẫn sâu sắc giữa hai ba con bọn họ nên cũng không hỏi thăm thêm nữa: “Tết Dương lịch cậu có về Bắc Kinh không?”
Anh ấy đổi câu hỏi.
Giao thừa hàng năm, Lương Tây Kinh đều đến Bắc Kinh với Tiêu Bạch Hủy.
Dù cho Tiêu Bạch Hủy không chào đón anh.
Nghe nói như vậy, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn về phía người đã pha xong cà phê quay trở lại.
Ánh mắt anh tập trung trên người Thi Hảo, khiến cho Thi Hảo nghi ngờ nhìn về phía anh: “Sao thế?”
Lông mày Lương Tây Kinh khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Để tôi hỏi Thi Hảo đã.”
Tần Yến kêu lên một tiếng, phản ứng lại: “... Cậu muốn chính thức giới thiệu Thi Hảo với dì Tiêu sao?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Tần Yến hiểu rồi: “Được, vậy cậu hỏi cô ấy đi, nếu như hai người đi vậy thì tôi không ra nước ngoài nữa.”
Sở dĩ hôm nay anh ấy gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh hỏi về kế hoạch cho tết Dương lịch, là vì có một người bạn muốn hẹn anh ấy ra nước ngoài. Nếu Lương Tây Kinh đến Bắc Kinh thì anh ấy sẽ không đi nữa, anh ấy muốn làm tài xế cho anh.
Mặc dù đối với Lương Tây Kinh, một người tài xế như anh ấy có hay không có cũng được.
Nhưng Tần Yến lại không cảm thấy như vậy.
Trong một số chuyện, Tần Yến vẫn có sự kiên trì của riêng mình.
Thấy Lương Tây Kinh đặt điện thoại xuống, Thi Hảo nghi ngờ hỏi: “Là tổng giám đốc Tần hả anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-251.html.]
Cô thấp thoáng nghe thấy giọng của Tần Yến.
Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào cô đáp lại: “Cậu ấy hỏi anh năm nay có đến Bắc Kinh đón giao thừa không?”
Thi Hảo đặt một ly cà phê trong đó vào tay anh, tiện thể ngồi chéo đối diện anh, cô nhấp một ngụm cà phê của mình: “Anh có đi không?”
Lương Tây Kinh: “... Em muốn đi không?”
Thi Hảo ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh: “Gì cơ?”
Trong mắt Lương Tây Kinh hiện lên một ý cười, anh thẳng thừng trả lời cô: “Em muốn thì chúng ta đi.”
“?”
Thi Hảo bối rối chốc lát, cô trợn to hai mắt không thể tin nhìn anh: “Anh nói sao?”
Thưởng thức biểu cảm sừng sờ của cô, Lương Tây Kinh giơ tay véo nhẹ vào tai cô: “Lâu ngày không gặp sao khả năng nghe của bạn gái anh lại kém như vậy?” Anh giả vờ làm ra bộ dạng tức giận: “Đi làm có mệt không? Tan làm, anh sẽ tìm sếp của các em nói chuyện.”
Thi Hảo bị anh chọc cười nói: “Lương Tây Kinh.”
Cô hờn dỗi liếc anh: “Anh muốn cùng em đến Bắc Kinh à?”
Lương Tây Kinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em không muốn sao?”
“...” Thi Hảo cảm thấy anh đang đào hố cho bản thân nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào cái hố của anh: “Có phải hơi nhanh rồi không?”
Lương Tây Kinh giương mắt: “Nhanh chỗ nào?”
Anh nhắc nhở Thi Hảo: “Chúng ta đã ở bên nhau hai năm rồi.”
Thi Hảo chớp mắt, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: “Anh đã quên ba tháng đó rồi sao?”
Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn cô, không trả lời.
Thi Hảo khẽ cau mày, cô bị hành động trẻ con của anh chọc cười: “Vậy hôm nào chúng ta đi?”
Lương Tây Kinh trầm ngâm chốc lát: “Hôm nào cũng được.”
Thi Hảo nhìn trộm anh: “Trước kia anh thường đến đó vào ngày ba mươi mốt phải không?”
Lương Tây Kinh: “Có năm là vào đêm ba mươi mốt, cũng có năm là vào mùng một.”
Thi Hảo hiểu rồi.
Cô suy nghĩ một lúc: “Đêm giao thừa chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà cũ phải không? Vậy trưa mùng một đến Bắc Kinh nhé?”
Lương Tây Kinh hoàn toàn không có ý kiến gì.
Chỉ cần Thi Hảo đồng ý đi, anh đã cảm thấy thành công hơn một nửa rồi. Còn cô còn muốn đi ngày nào thì với anh mà nói cũng không có khác biệt gì lớn.