Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-01-21 12:53:15
Lượt xem: 35
Nụ cười cứng đờ trên mặt Thi Hảo, cô hơi muốn bỏ chạy.
May mà có Lý Thiến Vi nhanh nhảu điều hòa bầu không khí, chẳng bao lâu sau, bầu không khí đã trở nên dễ chịu.
Thi Hảo nói chuyện với chàng trai ngồi đối diện Lý Thiến Vi mấy câu mới biết người này học cùng trường với cô, là đàn em khóa dưới.
...
Cũng trong lúc này, Tần Yến ký hợp đồng xong, đói đến độ da bụng dán vào da lưng, la hét đòi Lương Tây Kinh mời mình một bữa.
Lương Tây Kinh bèn dẫn thẳng anh ấy xuống căng tin.
Bước tới cửa căng tin, Tần Yến đang định càu nhàu sự keo kiệt của Lương Tây Kinh thì bỗng nhìn thấy khung cảnh hài hòa ở gần đó.
Anh ấy nhìn chăm chú vào khuôn mặt cười tươi rói của Thi Hảo, nhướng mày, quay đầu lại nói: “Quả nhiên không cần phải bàn cãi, đúng là ngoại hình của thư ký Thi rất được yêu thích.”
Thi Hảo có khuôn mặt trái xoan đầy đặn khiến người ta cảm thấy rất thân thiện, lúc để mặt mộc trông cô lại càng trong sáng hơn.
Tuy nhiên, vì đi làm nên cô thường xuyên cố ý trang điểm sao cho trông chín chắn, trưởng thành hơn nên thành ra trở nên mộc mạc, tẻ nhạt.
Thế nhưng, chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, các đường nét tự nhiên của Thi Hảo rất đẹp.
Lúc gặp cô đi cùng với Lương Tây Kinh lần đầu tiên, Tần Yến còn ngạc nhiên không hiểu sao mắt nhìn của Lương Tây Kinh lại thiếu đẳng cấp như vậy. Cho đến khi đối diện với đôi mắt nhỏ dài ăm ắp nước của Thi Hảo, Tần Yến mới giật mình nhận ra… Lương Tây Kinh tìm được báu vật rồi.
Lương Tây Kinh vẫn luôn biết chuyện Thi Hảo được mọi người yêu mến.
Tuy nhiên…
Anh nheo mắt lại trông thấy Thi Hảo cười tươi, giọng điệu bỗng khó chịu: “Cậu có còn muốn ăn cơm nữa không?”
“...” Tần Yến thấy giọng điệu của anh như vậy bèn trêu ghẹo: “Cậu cũng có ngày này à?”
Lương Tây Kinh hừ lạnh.
Tần Yến lắc đầu, đi với anh lại chỗ ô cửa mua cơm: “Là đàn ông thì đừng mạnh miệng cũng đừng nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Anh ấy nói như thể mình là một người từng trải: “Nếu cậu thấy có chuyện gì đó khiến bản thân khó chịu thì phải nói với thư ký Thi, nếu không có khả năng cô ấy sẽ làm chuyện khiến cậu còn tức hơn nữa đấy.”
Lương Tây Kinh nghẹn lời nhưng không hiểu sao lại thấy mấy câu Tần Yến nói cũng khá có lý.
Thi Hảo vẫn thường xuyên làm những chuyện khiến anh còn tức hơn.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lương Tây Kinh trở nên khó coi.
“Tổng giám đốc Lương.” Quản lý căng tin hay tin Lương Tây Kinh xuống căng tin dùng bữa bèn vội vàng chạy tới: “Ngài có cần gì không để tôi bảo đầu bếp nấu?”
Lương Tây Kinh liếc nhìn đối phương: “Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-26.html.]
Anh chỉ tay sang bên cạnh: “Tôi và tổng giám đốc Tần ăn mấy món này là đủ rồi.”
Chỉ cần không phải món Nhật thì Lương Tây Kinh có thể ăn bất kỳ món gì.
Tần Yến biết tâm trạng anh không vui nên không dám nêu ý kiến phản đối.
Những lúc bận, Lương Tây Kinh vẫn thường xuyên tới căng tin ăn cơm.
Cho nên, khi thấy anh tới đây, mọi người cũng không mấy ngạc nhiên.
Lấy cơm xong, Lương Tây Kinh đang định qua chỗ nào vắng người để ngồi thì Tần Yến lại không chịu xuôi theo ý anh, kéo áo anh đi qua chỗ Thi Hảo.
“Thư ký Thi.” Tần Yến đứng cạnh Thi Hảo: “Cô có phiền không nếu tôi và tổng giám đốc Lương ngồi ở đây?”
Thi Hảo đã nhìn thấy hai người họ sau khi họ tới căng tin không bao lâu nhưng cô không ngờ rằng họ sẽ đi qua chỗ cô.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lương Tây Kinh, Thi Hảo chần chừ gật đầu: “Không phiền, xin tổng giám đốc Lương, tổng giám đốc Tần cứ tự nhiên.”
Lương Tây Kinh và Tần Yến ngồi xuống.
Trong khoảnh khắc, mọi người ngồi xung quanh bỗng im bặt.
Thi Hảo tình cờ liếc nhìn xung quanh, nhận ra tốc độ ăn cơm của mọi người nhanh lên rất nhiều.
Rõ ràng trong miệng vẫn còn chưa nhai hết thức ăn nhưng vẫn liên tục nhét thêm đồ ăn mới vào.
Sau khi biết vì sao bọn họ làm vậy, Thi Hảo bất đắc dĩ sờ mũi.
“Thư ký Thi.” Lý Thiến Vi kéo áo Thi Hảo nói nhỏ: “Tôi ăn xong rồi, cô...”
Cô ấy chưa nói xong, Thi Hảo đã đứng luôn dậy: “Tổng giám đốc Lương, chúng tôi ăn xong rồi, xin phép về phòng làm việc trước.”
Lương Tây Kinh không ngẩng đầu lên: “Đi đi.”
Ra khỏi căng tin, Lý Thiến Vi thở hắt ra một hơi.
“Ôi mẹ ơi, sao hôm nay tổng giám đốc Lương lại tới căng tin nhỉ, tôi còn tưởng là anh ấy sẽ mời tổng giám đốc Tần đi ra ngoài ăn cơ chứ.” Cô ấy vỗ trái tim nhỏ vừa quay về lồng n.g.ự.c của mình: “Đã vậy còn ngồi cạnh chúng ta nữa, làm tôi không dám thở mạnh luôn.”
Thi Hảo hơi buồn cười khi nghe cô ấy phàn nàn.
Đột nhiên, điện thoại cô để trong túi rung lên. Thi Hảo lấy ra, nhấp vào xem, người nào đó không tập trung ăn cơm gửi tin nhắn cho cô.
Lương Tây Kinh: “Đồ ăn ở căn tin hợp khẩu vị của em lắm à?”
Thi Hảo loáng thoáng cảm thấy lời Lương Tây Kinh mang theo ẩn ý gì đó, cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Món Nhật ngon.”
Lương Tây Kinh: “...”