Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-02-13 19:18:25
Lượt xem: 2

Lương Hanh nói: "Trời lạnh quá, ông không đi đâu."

 

Ông ra hiệu cho hai người: "Hai đứa cứ đi đi."

 

Thi Hảo đáp: "Thế thì chúng cháu ở nhà xem tivi với ông vậy."

 

Lương Hanh cười với vẻ hiền từ, ông từ chối: "Không cần ngồi chơi với ông đâu. Các cháu dành ra thời gian đến ăn cơm với ông là ông đã vui lắm rồi." Ông nói sâu sắc: "Đêm giao thừa là hoạt động của người trẻ tuổi, hai đứa nên tham gia nhiều vào."

 

Nói đến đây, Lương Hanh hỏi Lương Tây Kinh: "Có phải Hứa Thực cũng về rồi không?"

 

Nhà của Hứa Thực cách nhà cũ cũng không xa lắm.

 

Lương Tây Kinh "dạ" một tiếng: "Cậu ấy về rồi ạ."

 

Khi hai người vừa về đến nhà là Hứa Thực đã gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, hỏi xem tối nay anh có tham gia hoạt động gì không.

 

Lương Tây Kinh nói anh xem chương trình gala cuối năm với Lương Hanh.

 

Hứa Thực gửi cho anh một emoji chắp tay làm lễ.

 

Lương Hanh nghe Lương Tây Kinh trả lời thì gật đầu: "Thế thì hai đứa ra ngoài chơi đi."

 

Lương Tây Kinh nghe thế nhìn Thi Hảo một cái, anh hỏi Lương Hanh: "Ông có chắc là muốn ở nhà một mình không ạ?"

 

Lương Hanh nói: "Ai nói ông ở nhà một mình chứ? Còn có bác Tôn của cháu ở đây với ông mà."

 

Bác Tôn mở miệng nói ngay: "Cậu chủ với cô Thi cứ ra ngoài chơi đi ạ, có tôi ở với ông cụ rồi."

 

Lương Tây Kinh suy nghĩ một lát, anh cũng không từ chối nữa.

 

Anh hỏi Thi Hảo: "Em có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?"

 

Thi Hảo hỏi lại: "Đi đâu thế anh?"

 

Lương Tây Kinh cười và nói: "Em muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó."

 

Thi Hảo suy nghĩ: "Hay là hỏi mấy người Hứa Thực xem anh ấy đón giao thừa ở đâu đi."

 

Lương Tây Kinh nói "Ok".

 

Nửa tiếng sau, xe của Hứa Thực xuất hiện trước cổng nhà cũ.

 

Trên xe không chỉ có Hứa Thực mà còn có cả Cận Thanh Trạc.

 

Sau khi chào hỏi nhau, bốn người lên đỉnh núi để cắm trại đón năm mới.

 

Ngoài bốn người họ ra thì còn có một số người khác đã đến đó trước rồi. Hứa Thực nói với Thi Hảo rằng giao thừa mỗi năm họ đều dành ra thời gian để tụ tập với nhau, đôi khi tụ tập vào đêm giao thừa, đôi khi là ngày tết Dương lịch.

 

Mọi người đều rất chào mừng Thi Hảo gia nhập.

 

Thi Hảo nhoẻn miệng cười, cô tò mò hỏi: "Vậy Tần Yến cũng sẽ đến chứ?"

 

Lương Tây Kinh trả lời: "Thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-262.html.]

 

Bốn người lên đến đỉnh núi, Lương Tây Kinh giới thiệu một số người bạn mà Thi Hảo không quen cho cô.

 

Sau khi chào hỏi và làm quen, Thi Hảo đi sang một bên nhóm lửa.

 

Lương Tây Kinh tán gẫu một lúc với Cận Thanh Trạc rồi bước đến bên cạnh Thi Hảo. Anh sờ tay cô một cách tự nhiên và thân mật: "Em lạnh không?"

 

Thi Hảo chỉ vào lò lửa nhỏ trước mặt nói: "Em có cái này rồi, không lạnh."

 

Ánh sáng từ xa chiếu vào vị trí hai người đang đứng. Mượn ánh sáng mờ ảo, Thi Hảo ngẩng mặt lên và nhìn chăm chú vào người trước mặt mình: "Lương Tây Kinh."

 

Lương Tây Kinh cúi xuống nhìn: "Em muốn nói gì?"

 

Thi Hảo lắc đầu: "Em chỉ muốn gọi anh thôi."

 

Lương Tây Kinh ngạc nhiên, đột nhiên anh giơ hai tay ra về phía cô, nói: "Em có muốn ôm không?"

 

"..."

 

Thi Hảo tò mò: "Sao tự dưng anh lại muốn ôm em thế?"

 

"Không có lý do nào cả." Lương Tây Kinh ôm cô vào lòng. Anh không hề cảm thấy hành động này đối với mấy tên độc thân khác ở đằng kia là một đòn chí mạng. Anh nói với giọng chậm rãi: "Muốn ôm bạn gái cũng cần có lý do nữa hả?"

 

Thi Hảo bị chọc cười bởi lời nói của Lương Tây Kinh. Cô muốn nói "đúng là không cần" nhưng suy nghĩ này của anh đúng là có hơi đột ngột.

 

Điều Thi Hảo không biết là người Lương Tây Kinh muốn ôm không chỉ là Thi Hảo hiện tại mà còn là Thi Hảo của trước kia. Anh biết Thi Hảo của trước đây luôn cô đơn một mình vào ngày tết.

 

Anh biết người ở bên cạnh Thi Hảo chỉ có mỗi Ôn Ỷ.

 

Nhìn hai người ôm nhau, Hứa Thực làu bàu một tiếng: "Hai người có nghĩ cho rất nhiều người còn độc thân bên này không hả? Khoe tình cảm cũng không phải khoe như hai người đâu nhé."

 

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn Hứa Thực: "Thế cậu nói xem tôi phải khoe như thế nào đây?"

 

Hứa Thực nghẹn họng.

 

Thi Hảo vui vẻ tựa vào vai của Lương Tây Kinh, cô nói nhỏ: "Chúng ta vẫn nên tách nhau ra trước đi."

 

"Hửm?"

 

Thi Hảo dỗ dành người đàn ông trước mặt: "Về nhà rồi ôm sau cũng được."

 

Nghe thế, Lương Tây Kinh miễn cưỡng đồng ý.

 

"Cũng đúng, người độc thân ở đây nhiều quá." 

 

Thi Hảo: "..."

 

Điểm lợi khi cắm trại trên đỉnh núi là ở đây vừa yên tĩnh vừa sôi động.

 

Mọi người đều có thể vui chơi và thể hiện bản thân. Bởi vì mọi người đều thân nhau nên bầu không khí trở nên vô cùng sôi động.

 

Ngoại trừ việc có hơi lạnh ra, Thi Hảo không cảm thấy có bất kỳ điểm yếu nào.

 

Khi đếm ngược, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng đứng bên đỉnh núi. Họ nhìn pháo hoa bùng lên trên bầu trời đêm phía xa ngoại thành, nói cùng một lúc: "Chúc mừng năm mới."

Loading...