Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-02-13 22:14:19
Lượt xem: 5
Bởi vì anh sẽ giúp cô có được nhiều người yêu thương cô.
Ánh mắt Thi Hảo cong lên, lấy một bao lì xì mà mình chuẩn bị cho Lương Tây Kinh dưới gối: “Thực ra em cũng có một cái cho anh.”
Lương Tây Kinh nhận bao lì xì, hôn lên khóe môi cô: “Cảm ơn bạn gái của anh.”
Thi Hảo vươn tay choàng qua cổ anh: “Không cần khách sáo.”
Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon.
Ngày đầu tiên của năm mới, khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng.
Lương Hanh và bác Tôn đã lên chùa. Hai người ở nhà ăn đại thứ gì đó, Lương Tây Kinh lập tức kêu Thi Hảo thay quần áo mới, nói rằng muốn dẫn cô đến một nơi.
Quần áo là do Lương Tây Kinh mua.
Anh nói rằng các cô gái nên mặc quần áo mới vào ngày tết. Trước kia Thi Hảo không quan tâm cũng không sao, sau này anh sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô.
“Mình đi đâu vậy?” Ngồi trên xe hơi ra ngoài, Thi Hảo tò mò hỏi.
Nhìn sắc trời âm u, Thi Hảo than thở: “Tết năm ngoái tuyết rơi, không biết năm nay có tuyết rơi không nhỉ?”
Lương Tây Kinh trả lời câu hỏi trước đó của cô, nói rằng hãy để anh giữ lại một chút bất ngờ.
Sau đó anh quan sát sắc trời, trả lời: “Có lẽ sẽ tuyết rơi.”
Mỗi năm thành phố Giang đều sẽ có một hai trận tuyết rơi lâu ngày, năm nay tuyết vẫn chưa rơi.
Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe chạy băng băng trên đường.
Hơn nửa tiếng sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh xuống xe, Thi Hảo ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt mình, sau đó lại quay đầu sang nhìn hoa cỏ nở rực rỡ tươi tốt ngay giữa mùa đông chung quanh căn nhà.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: “Đây là đâu…?”
Lương Tây Kinh vươn tay về phía cô: “Cùng anh vào nhà xem thử nhé?”
“…”
Trong lòng thấp thỏm, Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh bước vào trong biệt thự.
Đi đến trước cửa lớn, Lương Tây Kinh ra dấu cho cô: “Mở cửa.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh giơ ngón tay của Thi Hảo lên, mở khóa bằng vân tay.
Thi Hảo khó tin nhìn anh: “Anh…”
“Lát nữa anh sẽ giải thích với em.” Lương Tây Kinh bóp nhẹ lòng bàn tay của cô để an ủi.
Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt là nội thất tối giản theo phong cách hiện đại hóa.
Thi Hảo nhìn lướt qua một vòng, sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-273.html.]
Lương Tây Kinh chăm chú nhìn cô, hỏi: “Em thích không?”
Thi Hảo không nói một lời.
Lương Tây Kinh nói tiếp: “Về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta nhé, em thấy sao?”
Không chờ Thi Hảo đáp lại, Lương Tây Kinh bỗng nhiên cầm một chiếc hộp nhung tơ không biết lấy từ đâu ra.
Trong căn nhà rộng rãi sáng sủa được trang trí đầy hoa tươi, anh quỳ một chân trước mặt Thi Hảo, ngửa đầu chăm chú nhìn vào Thi Hảo, ánh mắt đong đầy ý cười, hỏi từng câu từng từ: “Thi Hảo, em có đồng ý gả cho anh không?”
Anh muốn cho Thi Hảo một mái ấm.
Một mái ấm chỉ thuộc về hai người họ.
Lương Tây Kinh không muốn Thi Hảo vẫn luôn nghĩ rằng mình là người đơn côi, là một người không có gia đình, không có người thân.
Anh muốn cho cô một nơi để cô che gió che mưa.
Thi Hảo hiểu ý của Lương Tây Kinh. Cô cúi đầu, ánh mắt của cô quấn quýt với ánh mắt của anh.
Thật lâu sau, cô lau những giọt lệ tràn mi, chìa tay về phía anh: “Vâng.”
Cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình với Lương Tây Kinh, cô không có khả năng từ chối lời cầu hôn của anh.
Từ nhỏ, Thi Hảo đã bị cha mẹ ruột ruồng bỏ chẳng thèm quan tâm.
Sau này, cô lại bị ba mẹ nuôi đưa vào danh sách dự bị.
Trở về trại trẻ mồ côi rồi lớn lên ở đó, lúc nào cô cũng trong trạng thái nước chảy bèo trôi, không nơi nương tựa.
Mãi đến khi gặp được Lương Tây Kinh, cô mới thật sự được một người nâng niu trong lòng bàn tay.
Họ đều từng bị lạc đường, lang thang bước đi trong cánh rừng bát ngát tối tăm, mãi tới khi gặp được người kia, họ mới thoát khỏi khu rừng ấy, thấy được ánh sáng mặt trời chói chang, tìm được một bến đỗ cho chính mình.
Bỗng nhiên, hai người chú ý tới bông tuyết không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Lương Tây Kinh đeo nhẫn vào ngón tay cho cô, cùng cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài không trung có tuyết rơi, sau đó nhìn nhau cười.
“Như thế này có được xem là tiên tri không nhỉ?” Lương Tây Kinh nói.
Thi Hảo tiện tay kéo anh lại gần mình: “Lời tiên tri chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu hả?”
Lương Tây Kinh: “Ừ.”
Khóe môi Thi Hảo hơi cong lên: “Có phải chúng ta nên ra ngoài một lát không?”
Lương Tây Kinh: “Hửm?”
Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh ra ngoài sân. Từng viên bông tuyết lẻ tẻ rơi xuống giữa không trung, đậu trên vai, trên mái tóc của hai người.
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, Thi Hảo quay sang nhìn Lương Tây Kinh nói: “Làm như này thì lời tiên tri mới có thể trở thành sự thật đấy nhé.”
Từ nay về sau, họ sẽ dắt tay nhau cùng bước đi cho đến khi bạc đầu, tựa như ngày hôm nay. Lời tiên tri của riêng họ sẽ trở thành sự thật trong tương lai.