Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-02-14 11:04:26
Lượt xem: 2
Chuyện lãng mạn cùng nhau bạc đầu dưới tuyết này không hợp để kéo dài quá lâu.
Tuyết càng rơi càng lớn, Lương Tây Kinh để mặc Thi Hảo kéo mình ở ngoài sân một lúc rồi lôi cô vào trong nhà, sau đó anh quay lại xe lấy khăn lông sạch sẽ lau khô tóc cho cô.
Tuyết tan trên mái tóc đen nhánh của Thi Hảo.
Lương Tây Kinh cau mày, thấp giọng nói: "Tóc cũng ướt hết rồi."
Thi Hảo ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lau tóc cho mình của anh, khóe môi cô khẽ cong lên: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh: "Ừ?"
Thi Hảo vươn tay ra chọc chọc má anh, cố ý trêu chọc anh: "Ra ngoài hứng tuyết với em không vui à?"
"..."
"Em nghĩ gì thế?" Lương Tây Kinh rũ mắt: "Anh sợ em bị cảm."
Thi Hảo lắc đầu: "Em sẽ không cảm đâu."
Cô rất tự tin: "Tố chất cơ thể của em rất tốt đó."
Tuy nói như vậy nhưng Lương Tây Kinh vẫn không dám mạo hiểm.
Lau khô tóc cho Thi Hảo xong, anh vào trong nhà tìm máy sấy tóc. Nhưng căn nhà này còn chưa tới bước mua sắm đồ đạc, cho nên anh không tìm thấy gì cả.
"Không sao đâu." Thi Hảo nhận lấy khăn mặt nửa khô nửa ướt rồi nhìn anh: "Anh cúi đầu xuống đi."
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống.
Thi Hảo nhón chân, phủ chiếc khăn lông lên tóc anh, lẩm bẩm: "Tổng giám đốc Lương, tóc ngắn cũng không thể xem nhẹ bỏ qua đâu đó?"
Lương Tây Kinh bị lời cô nói chọc cười.
Anh để mặc Thi Hảo dùng khăn lông lau trên tóc mình.
Một lúc sau, Thi Hảo mới thu tay về: "Được rồi."
Lương Tây Kinh "ừ" một tiếng, anh giơ tay lên nhéo má cô, chậm rãi nói: "Muốn đi dạo một vòng không?"
Mắt Thi Hảo sáng lên: "Muốn."
Quãng đường từ căn nhà Lương Tây Kinh dẫn Thi Hảo sang xem đến công ty thì xa hơn quãng đường từ biệt thự đến công ty.
Có điều vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Trang viên chiếm diện tích rất rộng, ngoài một căn biệt thự đứng sừng sững ra, phía trước có một vườn hoa rất lớn, có xích đu, có chòi nghỉ mát và một nhà kính trong suốt, thích hợp để uống trà và đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-274.html.]
Phía sau có hồ bơi lộ thiên, còn có phòng thể dục riêng và một mảnh đất trống rất lớn.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh lên trên tầng nhìn xuống mảnh đất trống kia, Thi Hảo không khỏi buồn cười: "Mảnh đất kia để lại cho em trồng rau hả?"
Lương Tây Kinh gãi gãi lòng bàn tay cô, khẽ mỉm cười: "Em muốn trồng gì thì trồng thứ ấy, nơi đó do một mình em quyết định."
Nghe vậy Thi Hảo nhướng mày: "Ý anh là chỉ có nơi đó em mới có quyền quyết định?"
"?"
Ngay sau đó Lương Tây Kinh kịp phản ứng mình nói chuyện có chỗ sơ hở, không đủ chặt chẽ.
"Không phải." Anh sửa lại ngay lập tức: "Cả căn nhà này đều là của em, tất cả mọi thứ ở đây em đều có quyền quyết định."
Nghe vậy, Thi Hảo nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy anh thì sao?"
"Đối với anh, em vĩnh viễn luôn có quyền chi phối." Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô lúc này, trong lòng khẽ rung động. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng trầm khàn: "Anh thuộc về em."
Anh thuộc quyền sở hữu riêng của cô.
Nghe thấy lời Lương Tây Kinh nói, ý cười trong mắt Thi Hảo càng sâu: "Vậy mới được..."
Cô còn chưa nói hết lời, Lương Tây Kinh đã nhân lúc đó chặn môi cô lại, không cho cô nói một câu đầy đủ.
Hai người đứng ở ban công tầng hai, hôn một lúc rất lâu.
Hôn đến khi miệng Thi Hảo tê dại, Lương Tây Kinh mới lưu luyến không rời lùi về phía sau. Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Anh..." Vô tình chạm phải ánh mắt của anh, tim Thi Hảo đập mạnh: "Kiềm chế một chút đi."
Lương Tây Kinh cong môi, lại dán lên một lần nữa.
Lần này anh dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều: "Anh sẽ cố gắng." Anh nói.
Trang viên còn nhiều thứ chưa đầy đủ.
Nếu không phải như vậy, Thi Hảo thật lòng cảm thấy có thể Lương Tây Kinh sẽ nói ở lại đây "ngủ trưa" rồi mới về nhà.
-
Đi dạo quanh trang viên một lúc, hai người nhận được điện thoại của bác Tôn hỏi bọn họ có về nhà ăn cơm trưa không.
Cúp máy, hai người rời trang viên về nhà.
Trên đường, Thi Hảo cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
Vừa rồi lúc Lương Tây Kinh cầu hôn cô không nhìn kỹ, lúc này nhìn luôn cảm thấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xanh này ở đâu rồi.
Nghĩ đến đây, cô quay qua hỏi "tài xế" bên cạnh: "Có phải em từng nhìn thấy chiếc nhẫn này ở đâu rồi không?"