Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-02-14 11:04:40
Lượt xem: 2

Bởi vì tuyết rơi, đường hơi trơn trượt, mọi người lái xe cũng rất chậm.

 

Chiếc xe phía trước đạp phanh, Lương Tây Kinh cũng đạp phanh theo, lúc này anh mới trả lời câu hỏi của Thi Hảo: "Không nhớ ra à?"

 

"?"

 

Thi Hảo ngơ ngác, hoài nghi nhìn anh: "Em thực sự nhìn thấy nó rồi?"

 

Lương Tây Kinh gật đầu.

 

Thi Hảo mở to hai mắt: "Ở đâu cơ?"

 

"Em cứ từ từ suy nghĩ." Lương Tây Kinh cũng không muốn nói cho cô ngay bây giờ.

 

Thi Hảo: "..."

 

Liếc thấy vẻ mặt khổ não của cô, ánh mắt Lương Tây Kinh khẽ chuyển, khóe miệng cong lên: "Về đến nhà còn chưa nhớ ra thì anh sẽ nói cho em biết."

 

Thi Hảo “ồ” một tiếng, cô giơ chiếc nhẫn trong tay lên cố gắng nhớ lại: "Anh có gợi ý nào cho em không?"

 

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ bật cười, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn cô đau đầu suy nghĩ, anh nhắc nhở nói: "New York."

 

Hai chữ này vừa nói ra, Thi Hảo sửng sốt, trong đầu hiện lên một hình ảnh đã từ rất lâu.

 

Lúc Thi Hảo còn làm thư ký cho Lương Tây Kinh, cô thường xuyên cùng anh đi công tác ở rất nhiều quốc gia, rất nhiều thành phố. New York cũng coi như một nơi bọn họ thường lui tới.

 

Lần đầu tiên đến đó là lúc Thi Hảo còn làm trợ lý, lúc đó cô còn hơi cẩn trọng.

 

Sau đó bởi vì đến đó nhiều lần, cô cũng tự nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Thi Hảo nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trước mặt, nhớ đến buổi đấu giá đầu tiên cô đi cùng Lương Tây Kinh ở New York.

 

Nghĩ đến đây, cô không thể tin mà quay đầu lại: "Chiếc nhẫn này có phải là chiếc đã xuất hiện lúc em đến buổi đấu giá với anh đúng không?"

 

Thi Hảo mơ hồ nhớ rằng ngày hôm đó cô đi cùng Lương Tây Kinh đến gặp đối tác, sau khi nói chuyện về công việc xong, cô cùng anh đến địa điểm đấu giá.

 

Ngày hôm trước ngủ không ngon, lúc đến địa điểm đấu giá, Thi Hảo mơ màng buồn ngủ.

 

May mắn là Lương Tây Kinh không muốn đấu giá món đồ nào, cho nên Thi Hảo cũng không cần phải cố gắng tập trung tinh thần đi đấu giá.

 

Cô không hứng thú lắm, vẫn luôn thất thần ngồi bên cạnh.

 

Mãi cho đến khi nghe người giới thiệu giới thiệu về chiếc nhẫn kim cương xanh sắp được bán đấu giá, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn nó chăm chú một lúc lâu.

 

Thi Hảo thích màu xanh lam, kim cương xanh có độ trong suốt cao lại càng hiếm thấy. Lúc đó Thi Hảo hoàn toàn chỉ ôm tâm lý nhìn cho đã mắt, nhìn nó được triển lãm, nghe buổi đấu giá.

 

Nếu cô nhớ không lầm, chiếc nhẫn kim cương xanh kia đã được một nhà sưu tập ở địa điểm đấu giá giành được.

 

Đúng lúc đèn đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-275.html.]

 

Lương Tây Kinh mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Nhớ ra rồi chứ?"

 

Thi Hảo hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: "Thật sự là chiếc nhẫn kia?"

 

Lương Tây Kinh gật đầu.

 

Thi Hảo kinh ngạc: "Nhưng không phải lúc đó chiếc nhẫn đã bị người khác đấu giá rồi sao?"

 

Lương Tây Kinh: "Anh tìm người mua lại."

 

"..."

 

Thi Hảo ngay lập tức tháo chiếc nhẫn ra.

 

Thấy động tác của cô, Lương Tây Kinh nhướng mắt: "Em muốn đổi ý?"

 

“Không phải.” Thi Hảo hốt hoảng giải thích: “Anh không thể tặng chiếc nào rẻ hơn sao?”

 

Vẻ mặt Lương Tây Kinh bình tĩnh như thường: "Chiếc này cũng không đắt."

 

“Sao lại không đắt?” Trong đầu Thi Hảo mơ hồ hiện lên một con số, nhịp tim đập còn nhanh hơn lúc vừa rồi Lương Tây Kinh hôn mình: “Lương Tây Kinh, anh không thể lãng phí như vậy.”

 

Cô nhanh chóng tính toán giá chiếc nhẫn này trong đầu, hình như nó còn đắt hơn cả căn biệt thự mà Lương Tây Tinh muốn tặng cho cô.

 

Lương Tây Kinh cười: "Tặng cho em sao có thể là lãng phí được?"

 

Thi Hảo khẽ mấp máy môi, bắt gặp ánh mắt sâu xa của anh: "Dù sao cũng không thể đeo được, sẽ bị cướp mất đó."

 

Vẻ mặt cô đầy nghiêm túc.

 

Lương Tây Kinh phì cười: "Sẽ không đâu."

 

Anh nói: "Anh có thể sắp xếp vệ sĩ cho em."

 

Thi Hảo không nói nên lời, cô muốn nhắc nhở anh điểm mấu chốt không phải cái này.

 

Tương tự, Lương Tây Kinh cũng hiểu ý của cô.

 

Anh im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Hảo Hảo."

 

Thi Hảo: "Sao thế?"

 

Mí mắt Lương Tây Kinh hơi cụp xuống: "Anh muốn tặng cho em tất cả những gì em thích."

 

Anh muốn đối xử tốt với Thi Hảo, muốn nuông chiều cô. Ít nhất, ít nhất là muốn bù đắp lại tất cả những thiếu sót thời thơ ấu của cô từng chút một.

 

Cho nên chỉ cần là thứ Thi Hảo thích, cho dù nó đắt cỡ nào, hoặc là khó có được như thế nào, anh đều sẵn sàng bỏ hết công sức, dùng hết toàn lực để có được, sau đó tặng cho cô, để cô vui vẻ.

 

Trái tim Thi Hảo như có một dòng nước ấm chảy qua.

Loading...