Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-02-14 11:04:53
Lượt xem: 0

Cô ngơ ngác nhìn Lương Tây Kinh, cô biết ý anh: "Nhưng..."

 

“Không nhưng nhị gì cả.” Lương Tây Kinh không cho cô cơ hội từ chối: “Em là vợ chưa cưới của Lương Tây Kinh anh, đồ đắt tiền đến đâu đi nữa cũng chỉ là vật làm nền cho em. Cho nên em không cần cảm thấy áp lực gì hết.”

 

Anh biết Thi Hảo sợ làm mất, nhẹ giọng nói: "Nếu như em cảm thấy bình thường đi làm đeo chiếc nhẫn này không tiện, chúng ta sẽ đổi thành một chiếc khiêm tốn hơn. Nhưng nhẫn đã tặng em rồi thì là của em."

 

Nghe xong lời Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo im lặng hồi lâu, chỉ có thể đồng ý nói: "Được."

 

Cô một lần nữa đeo chiếc nhẫn vào: "Vậy sau này đi dự sự kiện với anh em sẽ đeo chiếc nhẫn này."

 

Lương Tây Kinh cười: "Em không đeo nhẫn cưới à?"

 

"..." Thi Hảo mở miệng, dưới ánh nhìn chăm chú của Lương Tây Kinh, cô nặn ra một câu: "Thay phiên nhau đeo được không?"

 

Lương Tây Kinh nói được.

 

Thi Hảo đã nhớ ra lai lịch của chiếc nhẫn cầu hôn rồi, cô lại bắt đầu có câu hỏi khác: "Anh chuẩn bị từ khi nào thế?"

 

Lương Tây Kinh: "Cầu hôn?"

 

Thi Hảo chớp chớp mắt: "Tất cả ấy."

 

Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc, nói từng chuyện một cho cô nghe: "Nhẫn đã mua lại được một thời gian rồi."

 

Chiếc nhẫn là trước khi hai người quay lại, Lương Tây Kinh đã tìm người liên hệ với nhà sưu tập đã đấu giá được nó để mang nó về nhà.

 

"Hả?" Thi Hảo vô cùng kinh ngạc: "Một thời gian... Là bao lâu?"

 

Lương Tây Kinh: "Sau khi em từ chức không lâu."

 

Thi Hảo kinh ngạc: "Không phải là anh cố tình mua cho em sao?"

 

Cô hơi đau lòng.

 

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh lái xe vào nhà cũ, đỗ xe xong, lúc này mới trả lời cô: "Em đang nói cái gì vậy?"

 

Anh cúi đầu cởi dây an toàn của hai người: "Ngoài tặng em ra, anh còn có thể tặng cho ai?"

 

Thi Hảo không nói lời nào.

 

Đột nhiên, cô kịp phản ứng lại: "Anh..."

 

“Anh làm sao?” Lương Tây Kinh mở cửa xe xuống xe, sau đó đi vòng qua bên cạnh cô mở cửa xe cho cô, đưa tay cho cô: “Xuống xe trước đã.”

 

Thi Hảo nắm cánh tay anh, không chắc chắn lắm nói: "Chúng ta chia tay rồi, anh còn mua làm gì?"

 

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, vừa như đang nói đùa vừa giống như đang mượn lời đùa giỡn để thổ lộ lòng mình: "Anh nghĩ nếu có một ngày em đồng ý quay lại với anh, anh sẽ trói em lại ngay lập tức."

 

Anh cũng sẽ không để Thi Hảo có cơ hội dễ dàng nói lời chia tay và rời xa anh nữa.

 

Dù sao giữa vợ chưa cưới và bạn gái vẫn có một sự khác biệt nho nhỏ.

 

Thi Hảo bị lời Lương Tây Kinh nói làm cho nghẹn họng: "Anh không cảm thấy như vậy hơi quá đáng hay sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-276.html.]

 

Lương Tây Kinh: "Quá đáng ở chỗ nào?"

 

Thi Hảo: "... Nếu em muốn rời đi, chiếc nhẫn cũng không trói buộc được em."

 

Lương Tây Kinh dẫn cô vào nhà, thấp giọng nói: "Anh biết."

 

Nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ ra được một giải pháp chẳng mấy quang minh như vậy. Anh muốn dùng hôn nhân trói buộc cô, để cô mãi mãi ở bên cạnh mình.

 

Thấy dáng vẻ ủ rũ của anh, Thi Hảo bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng.

 

Cô nắm lấy tay anh, đang định hứa hẹn với anh rất nhiều điều, nói với anh rằng sau này cô sẽ không bao giờ dễ dàng nói ra hai chữ chia tay nữa thì giọng Lương Hanh vang lên: "Hai đứa đứng ở cửa làm gì vậy? Còn không mau vào nhà ăn cơm đi."

 

"..."

 

Bầu không khí tình cảm giữa hai người bị cắt ngang.

 

Đưa mắt nhìn nhau, Thi Hảo thu lại lời vừa đến khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm xong em sẽ nói cho anh nghe."

 

Lương Tây Kinh: "Ừ."

 

-

 

Thay giày xong, cả hai rửa tay rồi đi đến nhà ăn.

 

Vừa ngồi xuống, Lương Hanh đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thi Hảo. Ông liếc mắt nhìn Lương Tây Kinh đang ngồi bên cạnh cô rồi nói với bác Tôn: "Ông đi lấy một chai rượu tôi cất giữ tới đây."

 

Bác Tôn đang muốn đi lấy, Lương Tây Kinh nhíu mày: "Ông không được uống rượu."

 

Lương Hanh già rồi, cơ thể xuất hiện rất nhiều bệnh vặt.

 

Bác sĩ nói nhiều nhất là không được hút thuốc không được uống rượu.

 

Lương Hanh liếc anh một cái, chỉ về phía Thi Hảo nói: "Hôm nay là đầu năm mới, trong nhà lại có chuyện vui, ông uống một ly cũng không được sao?"

 

"..."

 

Lời này vừa nói ra, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cũng không có cách từ chối nữa.

 

Hai người nhìn nhau một lát, Lương Tây Kinh đành nhượng bộ: "Vậy thì ông chỉ có thể uống một ly nhỏ thôi."

 

Lương Hanh: "Cháu lắm lời quá."

 

Ông cười nhìn Thi Hảo, nói: "Hảo Hảo, hoan nghênh cháu gia nhập đại gia đình của chúng ta." Ông ghét bỏ chỉ Lương Tây Kinh bên cạnh cô: "Sau này ông giao nó cho cháu quản lý."

 

Thi Hảo sửng sốt: "Ông Lương, chúng cháu..."

 

Cô còn chưa nói xong, Lương Hanh đã liếc nhìn cô: "Sao còn gọi ông là ông Lương? Lương Tây Kinh cầu hôn không thành công hả?"

 

Thi Hảo thoáng dừng lại.

 

Lương Hanh nói: "Sau này phải gọi là ông nội, gọi giống thằng nhóc kia ấy."

 

Thi Hảo khẽ cong môi, khẽ nói: "Vâng ạ."

Loading...