Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-02-14 11:05:06
Lượt xem: 2
Lương Hanh gật đầu, mỉm cười hiền lành: "Từ giờ trở đi nơi này sẽ là nhà của cháu. Nếu ở bên ngoài chịu uất ức gì, đừng quên về nhà nói với ông nội, ông nội sẽ đòi lại công bằng cho cháu."
Ông chỉ vào Lương Tây Kinh: "Nó bắt nạt cháu, cháu phải nói với ông nội, ông nội sẽ dạy dỗ nó thay cháu."
Nghe vậy, lông mi Thi Hảo khẽ run lên.
Những lời Lương Hanh nói còn khiến cô cảm động hơn cả những lời Lương Tây Kinh nói: "Vâng ạ."
Thi Hảo khàn giọng nói: "Cháu sẽ ghi nhớ."
-
Sau bữa trưa, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ở phòng khách xem tin tức với Lương Hanh.
Xem xong, Lương Hanh trở về phòng ngủ trưa.
Thi Hảo cũng hơi buồn ngủ.
Lương Tây Tinh thấy cô như vậy, khóe môi hơi cong lên: "Chúng ta cũng về ngủ một lát đi."
Đêm qua hai người ngủ rất muộn.
Thi Hảo "ừ" đáp lại, sau đó bị Lương Tây Kinh kéo về phòng.
Thay quần áo xong, cả hai nằm xuống giường.
Trước khi nằm xuống Thi Hảo còn buồn ngủ nhưng sau khi nằm xuống, hình như cô cũng không muốn ngủ như vậy nữa.
Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn người trong lòng lăn qua lộn lại, anh lên tiếng hỏi: "Không ngủ được à?"
Thi Hảo giơ tay cho anh nhìn chiếc nhẫn: "... Em áp lực quá."
Lương Tây Kinh cạn lời: "Vừa rồi trên đường anh đã nói gì với em, em quên rồi sao?"
Thu Hảo u oán nhìn anh.
Cô không quên nhưng nếu đổi thành người khác, nhất định cũng sẽ có áp lực.
Lương Tây Kinh kéo tay cô xuống, môi dán lên, hạ xuống ngón tay cô một nụ hôn ướt át.
Ngón tay Thi Hảo khẽ run, trong lòng kích động.
Cô cắn môi dưới, không chịu nổi Lương Tây Kinh trêu chọc như vậy: "Lương Tây Kinh..." Giọng cô khẽ run: "Anh đang làm gì vậy?"
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, từ ngón tay cô đi lên, liên tiếp hạ những nụ hôn vào lòng bàn tay, cổ tay cô.
Hôn một lúc, anh ngước mắt lên nói với cô: "Hôn vợ chưa cưới của anh."
Trong lòng Thi Hảo run lên, môi mấp máy muốn nói cái gì nhưng còn chưa kịp nói ra, Lương Tây Kinh đột nhiên cúi người, cắn nhẹ môi dưới của cô, dùng lòng bàn tay nắm lấy gáy nàng, nhẹ nhàng l.i.ế.m mút.
Không hiểu sao, cảm giác căng thẳng của Thi Hảo biến mất.
Cô không còn lo lắng về chiếc nhẫn và những chuyện vặt vãnh khác nữa, tất cả sự chú ý của cô đều bị Lương Tây Kinh dẫn dắt, cô cảm nhận được cái ôm của anh, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh và cả nụ hôn của anh nữa.
Rất nhiều, rất nhiều thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-277.html.]
Chẳng biết từ khi nào rèm cửa được khép lại.
Chờ đến khi Thi Hảo phản ứng lại, nhiệt độ trong phòng đã tăng lên vô cùng cao.
Cô bị Lương Tây Kinh ôm chặt trong lòng, quấn lấy anh.
Ngay ngày mồng một đầu năm.
Thời gian ngủ trưa của Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã rất dài.
Lúc bên trong căn phòng khôi phục sự yên tĩnh sự, Thi Hảo đã mệt mỏi đến mức không thể suy nghĩ gì nữa, cô ngoan ngoãn vùi đầu trong n.g.ự.c Lương Tây Kinh ngủ thiếp đi.
Nương theo ánh sáng hắt vào từ khe hở trên rèm cửa, Lương Tây Kinh ôm người nọ chặt hơn.
Ngủ với Thi Hảo một lát, Lương Tây Kinh thức dậy đi xuống dưới.
Lúc anh xuống tầng, Lương Hanh đã ngủ trưa dậy, ông cụ đang chơi cờ với bác Tôn trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động, Lương Hanh liếc anh một cái: "Lát nữa chơi cờ với ông."
Lương Tây Kinh đồng ý.
Một lúc sau, Lương Tây Kinh ngồi đối diện với Lương Hanh.
Hai người chăm chú nhìn bàn cờ, tập trung toàn bộ tinh thần vào ván cờ.
Cuối cùng Lương Hanh đã thắng.
Lúc này ông mới mở miệng nói: "Sáng nay cháu dẫn Thi Hảo đến trang viên rồi?"
Lương Tây Kinh gật đầu.
Lương Hanh biết về sự tồn tại của trang viên, ông cũng biết Lương Tây Kinh đã nhờ quan hệ, trực tiếp đổi tên người sở hữu trang viên thành tên của Thi Hảo.
Tất cả những chuyện này ông đều biết.
Đồng thời, ông cũng sẽ không can thiệp. Từ ngày đồng ý cho hai người ở bên nhau, Lương Hanh đã hoàn toàn buông tay, mấy đứa trẻ muốn làm gì thì làm.
Nghĩ đến đây, ông hỏi Lương Tây Kinh: "Thi Hảo thích loại xe nào?"
Lương Tây Kinh biết ý của ông, gãi lông mày nói: "Chiếc nhẫn kia đã đủ khiến cô ấy thấy áp lực rồi, ông đừng tặng chiếc nào đắt quá."
Lương Hanh liếc anh một cái, khẽ hừ một tiếng nói: "Bảo sao trước đây Hảo Hảo muốn chia tay cháu, nhìn là đã biết cháu không hiểu con bé."
Đầu Lương Tây Kinh đầy dấu chấm hỏi: "Cô ấy chia tay với cháu chắc không phải vì nguyên nhân cháu không hiểu cô ấy đấy chứ?"
Lương Hanh còn lâu mới thừa nhận rằng là vì mình đã nhúng tay vào can thiệp, ông trầm giọng nói: "Con gái nói không muốn thường là muốn."
Ông dạy Lương Tây Kinh: "Hảo Hảo không muốn thứ quá đắt tiền là vì sợ bị đàm tiếu chứ không phải là không thích."
Lương Tây Kinh không phản bác, anh biết rõ những lời Lương Hanh nói có lý.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lương Hanh nói: "Như vậy đi, ông sẽ cho nó hai chiếc xe, một chiếc đắt tiền, thường ngày hoặc lúc ra ngoài chơi với bạn nó có thể lái chiếc đó, chiếc còn lại để đi làm, như vậy tóm lại sẽ không có vấn đề gì đúng không?"
Bác Tôn nói: “Tôi cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì.”