Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-02-14 11:05:13
Lượt xem: 2
Nhìn hai ông cụ, Lương Tây Kinh đương nhiên sẽ không phản đối: "Ông thấy thích hợp là được." Dứt lời, anh chợt nhớ ra, bèn hỏi: "Vậy món quà này của ông tặng cho cô ấy được tính là quà gì?"
Đón lấy ánh mắt của Lương Hanh nhìn tới, Lương Tây Kinh hơi nhướng mày, ám chỉ nói: “Đây không phải là quà gặp mặt ông tặng cho cháu dâu đâu nhỉ?”
Lương Hanh nghe ra ẩn ý trong lời Lương Tây Kinh nói, anh đang ghét bỏ món quà ông tặng không quý giá lại chẳng hữu ích.
“Quà năm mới.” Ông tức giận trừng mắt nhìn anh: “Những thứ khác trong lòng ông hiểu rõ.”
Cho dù Lương Tây Kinh không nhắc nhở, Lương Hanh cũng không thể chỉ tặng Thi Hảo hai chiếc xe làm quà khi cô đồng ý lời cầu hôn của Lương Tây Kinh làm cháu dâu của nhà họ Lương bọn họ. Chuyện này ông có chuẩn bị khác.
Nghe Lương Hanh nói vậy, Lương Tây Kinh yên tâm.
"Vậy cháu thay mặt vợ chưa cưới của cháu cảm ơn ông nội trước."
Lương Hanh liếc anh một cái: "Không có tiền đồ gì cả."
Lương Tây Kinh vẫn cười: "Điều cô ấy cần nhất là sự chấp thuận của ông."
Lương Hanh cũng hiểu.
Ông "ừ" một tiếng: “Cháu đi xem xe trước, nói cho ông biết Hảo Hảo thích kiểu xe gì, ông cho người đi đặt.”
Lương Tây Kinh gật đầu đồng ý.
-
Hai người chơi cờ dưới nhà.
Thi Hảo ngủ trưa, cô ngủ một giấc đến bốn giờ rưỡi mới tỉnh dậy.
Khi cô mở mắt ra, trong phòng không có ai.
Cầm điện thoại lên xem giờ, Thi Hảo giật mình hoảng sợ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
Sáng dậy muộn cũng không thôi đi, sao buổi chiều cô lại ngủ lâu như vậy, cũng mất lịch sự quá rồi.
Vội vàng rửa mặt xong, Thi Hảo đi xuống tầng.
Lúc cô xuống dưới, Lương Hanh và bác Tôn đều không ở nhà, chỉ có Lương Tây Kinh đang ở trong phòng khách, anh đang cầm một cuốn sách lên đọc.
Nghe thấy tiếng, Lương Tây Kinh nhìn lại, hơi ngước mắt lên: "Em dậy rồi à?"
“Vâng.” Thi Hảo đến gần, nhìn xung quanh: “Ông Lương với bác Tôn đâu rồi anh?”
Lương Tây Kinh giơ tay kéo cô ngồi xuống sô pha: "Em lại quên phải gọi ông là gì rồi à?"
Thi Hảo: "..."
Cô vỗ xuống cánh tay Lương Tây Kinh: "Bọn họ không ở nhà à?"
Lương Tây Kinh nói với cô: "Ông đi tìm ông của Hứa Thực chơi mạt chược rồi."
Thi Hảo ngạc nhiên: "Hai ông còn thích đánh mạt chược sao?"
Lương Tây Kinh: "Thú vui tuổi già ấy mà."
Thi Hảo bật cười: "Vậy sao anh không đi chơi với bọn họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-278.html.]
Lương Tây Kinh nắm lấy eo cô, liếc mắt nhìn cô nói: "Anh đi rồi, ai ở nhà chờ em."
Anh không muốn khi Thi Hảo dậy lại không thấy ai.
Tuy bây giờ có điện thoại di động, liên lạc rất thuận tiện nhưng Lương Tây Kinh vẫn muốn ở nhà chờ cô, để cô xuống dưới nhà là có thể nhìn thấy mình.
Thi Hảo "à" một tiếng, khóe môi cong lên: "Vậy phải cảm ơn tổng giám đốc Lương rồi."
Lương Tây Kinh nhéo gò má trắng nõn của cô, cực kỳ so đo: "Tổng giám đốc Lương?"
"..."
Thi Hảo dừng lại một lát, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh: "Lương Tây Kinh?"
Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng rực nhìn cô chăm chú: "Không đúng."
Anh cúi đầu, chạm vào chóp mũi Thi Hảo, giọng khàn khàn nói: "Hảo Hảo, em hiểu ý anh mà."
Hơi thở ấm áp của Lương Tây Kinh thổi qua gò má cô, vành tai Thi Hảo hơi nóng lên.
Cô vô thức l.i.ế.m môi một cái, hơi xấu hổ: "Vậy... Chồng chưa cưới?"
Xưng hô này khiến Lương Tây Kinh rất hài lòng.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, Thi Hảo không khỏi buồn cười.
"Chỉ là một xưng hô thôi, anh vui đến thế hả?"
Lương Tây Kinh nhướng mày: "Em không vui à?"
"Vui." Thi Hảo không dám nói không vui, cô giơ tay lên, vòng qua cổ Lương Tây Kinh: "Vừa rồi ngủ hơi lâu, chúng ta cũng đi ra ngoài một lát đi? Hình như tuyết ngừng rơi rồi."
Lương Tây Kinh gật đầu, hỏi cô: "Em có muốn đến nhà họ Hứa không?"
Thi Hảo do dự: "Ở đó có nhiều người không anh?"
"Không nhiều, chỉ có một nhà Hứa Thực thôi." Lương Tây Kinh nói: "Nếu em căng thẳng thì lần sau chúng ta lại đi."
Thi Hảo lắc đầu: "Sớm muộn gì cũng phải gặp, hôm nay đi luôn đi."
Lương Tây Kinh dắt cô đi ra ngoài.
Đi đến cửa, anh nhìn thấy trên ngón tay thon dài mảnh khảnh của Thi Hảo không có bất kỳ món trang sức nào: "Nhẫn đâu rồi?"
Thi Hảo: "Em tháo ra rồi."
Lúc bọn họ vận động trên giường, cô sợ làm mất nên tháo xuống.
Lương Tây Kinh bảo cô ở cửa chờ anh, anh đi lấy xuống.
Đeo chiếc nhẫn lên một lần nữa, Thi Hảo không hiểu lắm: "Đến nhà họ Hứa cũng phải đeo sao?"
Có phải hơi khoa trương rồi không.
Lương Tây Kinh: "Hôm nay đeo, sau này tùy em."
Mười phút sau, Thi Hảo mới biết ý đồ khi Lương Tây Kinh bảo cô đeo nhẫn.
Mồng một đầu năm còn chưa trôi qua, Lương Tây Kinh cầu hôn Thi Hảo thành công, tin tức anh có vợ chưa cưới thông qua nhà Hứa Thực được truyền ra.