Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 281

Cập nhật lúc: 2025-02-14 19:18:47
Lượt xem: 2

Thi Hảo: “Em quên mất.”

 

Cô đi vào phòng bếp, tò mò nói: “Anh đang làm gì thế?”

 

“...”

 

Ngay trong khoảnh khắc cô vừa nói dứt lời, Thi Hảo nhìn thấy một phần nguyên liệu nấu ăn đã được cắt gọt xong trong phòng bếp.

 

Lúc nhìn thấy những miếng khoai tây được cắt thành từng miếng lớn trên thớt, cô chớp chớp mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi nói: “Anh đang nấu ăn sao?”

 

Lương Tây Kinh: “... Vẫn chưa nấu đâu.”

 

Anh cũng không biết nấu ăn cho lắm.

 

Lúc nhìn thấy ngượng ngùng đó của anh, Thi Hảo bật cười: “Hóa ra trên thế giới này, quả thật có thứ mà tổng giám đốc Lương không biết.”

 

Nghe thấy câu nói trêu chọc này của cô, Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô một lúc: “Cười nhạo anh khiến em vui vẻ như thế sao?”

 

Đôi mắt Thi Hảo cong cong nở nụ cười: “Không phải thấy anh bị chê cười mà em vui vẻ.”

 

Lương Tây Kinh: “Hả?”

 

Ánh mắt Thi Hảo nhìn thẳng vào anh: “Mà là hành động này của anh khiến em thấy vui.”

 

Cô có thể cảm nhận được một điều, đó là Lương Tây Kinh không thích nấu cơm, cũng không thích vào phòng bếp. Nhưng anh lại sẵn lòng tự mình đi vào phòng bếp tìm tòi học hỏi chuẩn bị nấu ăn chỉ vì một câu nói vu vơ do cô thuận miệng nói ra. Chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm thấy vui vẻ chứ.

 

Lương Tây Kinh hiểu Thi Hảo nói vậy là có ý gì.

 

Anh cúi đầu cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên môi Thi Hảo, giọng nói hơi trầm xuống: “Chuyện này có gì đâu.”

 

Anh cũng chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.

 

Thi Hảo đưa tay ra, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em biết.”

 

Cô hôn đáp lại Lương Tây Kinh.

 

Hai người hôn nhau ở phòng bếp một lúc lâu, bụng Thi Hảo bắt đầu kêu lên vì đói.

 

Thấy cô có vẻ ngượng ngùng, Lương Tây Kinh buông cô ra: “Em uống ly nước ấm trước đi.”

 

Anh nói: “Rồi lại ăn bữa sáng.”

 

Thi Hảo: “Thế còn anh thì sao?”

 

Lương Tây Kinh chỉ vào điện thoại, hỏi ý cô: “Bữa trưa hôm nay cứ giao cho anh nhé?”

 

Anh muốn thử một lần xem sao.

 

Thi Hảo chớp mắt mấy cái: “Tốt quá, thế em đứng bên cạnh giám sát anh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-281.html.]

Lương Tây Kinh nói được.

 

Thi Hảo chỉ qua loa ăn chút gì đó để lót dạ, sau đó lại vào trong bếp chỉ huy Lương Tây Kinh nấu cơm.

 

Phòng bếp cũng khá rộng rãi, cho dù có nhiều người trong đây thì vẫn có thể thoải mái nấu nướng. Phòng bếp vốn dĩ không có mùi khói lửa bao giờ, giờ phút này lại trở nên ấm áp, vô cùng ấm áp.

 

Trong những chuyện như dạy bảo người khác như này, Thi Hảo rất kiên nhẫn chỉ bảo.

 

Cũng phải nói, cho dù làm gì cô cũng đều rất kiên nhẫn chỉn chu. Mà Lương Tây Kinh cũng là người như thế, hiếm khi nào vì một việc làm chưa được tốt, không làm thành công mà anh lại thể hiện cảm xúc rõ ràng hay là nhụt chí nản lòng.

 

Cho dù là chuyện nấu cơm cũng vậy.

 

Hai người một người dạy một người học.

 

Nấu nướng chật vật hai tiếng đồng hồ, Lương Tây Kinh múc hai món khoai tây hầm thịt bò nạm và trứng hấp thịt băm ra khỏi nồi.

 

Mùi thơm của thức ăn lan khắp phòng bếp và phòng ăn, hương thơm này khiến người ta phải bụng đói cồn cào.

 

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Thi Hảo, bề ngoài hai món ăn trông vô cùng ngon miệng.

 

“Giỏi quá đi mất.” Thi Hảo giơ ngón tay cái lên về phía Lương Tây Kinh, nói một câu khen ngợi như đang khích lệ trẻ con: “Tổng giám đốc Lương đúng là không hổ là tổng giám đốc Lương mà.”

 

Lương Tây Kinh cong môi, đưa đũa cho cô: “Em nếm thử mùi vị trước xem.”

 

Thi Hảo biết anh thể hiện như này là đang không tự tin về tay nghề của mình, cô nhận lấy đôi đũa anh đưa cho, khích lệ nói: “Yên tâm đi, hương vị chắc chắn không tệ đâu.”

 

Lương Tây Kinh không tiếp lời Thi Hảo mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ nét mặt biểu cảm thay đổi nào trên gương mặt cô.

 

Đầu tiên, cô nếm thử một miếng trứng gà, ánh mắt Thi Hảo sáng lên gật đầu lia lịa với Lương Tây Kinh: “Ăn ngon lắm đó.”

 

Cô múc một muỗng, giơ lên trước miệng anh: “Anh nếm thử mà xem.”

 

Lương Tây Kinh nửa tin nửa ngờ cũng ăn vào xem sao.

 

“Thế nào?” Thi Hảo hỏi: “Có phải ăn rất ngon đúng không?”

 

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng bình thường thôi mà.”

 

Nghe anh nói vậy, Thi Hảo lén nhìn anh xem vẻ mặt anh thế nào, cô rất không tán thành lời anh vừa nói: “Anh kén ăn quá rồi đó.”

 

Cô ăn thấy rất ngon mà.

 

Lương Tây Kinh không phản bác lời cô vừa nói, bởi vì anh biết rõ sở dĩ cô nói như vậy cũng là vì bận tâm đến thể diện của anh nên mới nói mấy câu khích lệ anh.

 

“Em ăn thử thịt bò nữa xem?”

 

Thi Hảo: “Được.”

 

Hương vị của hai món ăn cũng không khác nhau là mấy.

 

Thi Hảo cảm thấy vào lần đầu tiên thật sự xuống bếp nấu nướng, có thể nấu được những món có hương vị ngon như những món Lương Tây Kinh nấu cũng đã rất rất có năng khiếu rồi.

Loading...