Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-02-14 19:19:20
Lượt xem: 5

Thậm chí còn có bên hợp tác với tập đoàn Lương Thị trực tiếp hỏi Lương Hanh là thời gian tổ chức chuyện tốt sắp tới của hai người họ đã được ấn định chưa.

 

Lương Hanh nói lúc nào có tin tức sẽ thông báo cho mọi người biết để chung vui.

 

Sau khi cúp điện thoại, ông hỏi suy nghĩ của hai người xem muốn tổ chức vào bao giờ.

 

Sự nghiệp của Thi Hảo mới đang ở giai đoạn cất bước, nếu tổ chức hôn lễ ắt phải tiêu tốn không ít thời gian và tâm lực. Quan trọng hơn hết là năm nay cũng sẽ là một năm rất bận rộn bộn bề nhiều việc của Lương Tây Kinh.

 

Vậy nên, hai người họ quyết định năm nay sẽ không tổ chức hôn lễ mà dời sang tổ chức vào sang năm.

 

“Hôn lễ dời sang năm sau thì tổ chức.” Lương Tây Kinh nói: “Em có muốn đi đăng ký kết hôn trước không?”

 

Thi Hảo liếc mắt sang nhìn anh, mở to mắt nhìn anh chằm chằm, cô nghe hiểu lời này của anh là có ý gì: “Anh muốn kết hôn rồi sao?”

 

Lương Tây Kinh bật cười: “Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà giờ em mới nhận ra?”

 

Khóe môi Thi Hảo hơi cong lên, cô buồn cười, lên tiếng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Lương này, sau khi đăng ký rồi sẽ thật sự không thể đổi ý được đâu đấy? Anh xác định anh muốn cưới em à?”

 

Lương Tây Kinh trả lời cô: “Anh xác định và chắc chắn hơn bao giờ hết.”

 

Nói xong câu này, Lương Tây Kinh tự xét lại mình: “Hai hôm nay anh đã tạo cho em ảo giác là anh không sốt ruột sao?”

 

Thi Hảo: “... Không có.”

 

Lương Tây Kinh: “Vậy thì tốt.”

 

Anh tranh thủ nhìn Thi Hảo một lát, sau đó mới nói: “Tất nhiên nếu em vẫn chưa sẵn sàng trở thành bà Lương, vậy chúng ta đợi một khoảng thời gian nữa cũng được.”

 

Thi Hảo mím mối, cô vô thức đọc đi đọc lại ba chữ “bà Lương” này trong miệng.

 

Hai chữ này nghe còn êm tai hơn những gì cô tưởng tượng.

 

Sau khi im lặng một lát, Thi Hảo không nhịn được gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”

 

Lương Tây Kinh thấy cô gọi mình thì nghiêng đầu nhìn sang.

 

Thi Hảo nở nụ cười tươi với anh, nhịp tim đập nhanh như trống: “Vậy mấy ngày nữa chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn nhé?”

 

Lương Tây Kinh có phần bất ngờ đến nỗi sửng sốt: “Em không hối hận chứ?”

 

Thi Hảo: “Đến anh cũng không hối hận thì em có gì mà phải hối hận.” Cô cố ý nói: “Sau khi đăng ký kết hôn với anh xong, em sẽ là vợ tổng giám đốc của tập đoàn rồi, sao em phải hối hận chứ.”

 

Lương Tây Kinh cong môi cười: “Bây giờ em cũng đã là vợ tổng giám đốc rồi.”

 

Thi Hảo khoát khoát tay: “Bây giờ vẫn đang danh không chính, ngôn không thuận.”

 

“Được.” Lương Tây Kinh hùa theo cô: “Thế để anh bảo ông nội chọn một ngày ngày lành tháng tốt rồi mình đi đăng ký kết hôn.”

 

Khóe môi Thi Hảo nhếch lên thành một nụ cười: “Tốt quá.”

 

“...”

 

Sau khi xác định xong khoảng thời gian gần đây có ngày tốt sẽ đi đăng ký kết hôn xong, hai người cũng đã đến sân bay.

 

Đón Ôn Ỷ về, ba người đến nhà hàng ăn bữa cơm với nhau trước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-284.html.]

Cơm nước xong xuôi, Ôn Ỷ không muốn ở lại đây để làm bóng đèn nên ồn ào bảo hai người họ lái xe đưa cô ấy về nhà.

 

Sau khi đưa Ôn Ỷ về đến nhà, Lương Tây Kinh và Thi Hảo mới về nhà mình.

 

Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, Lương Tây Kinh đã nhận được cuộc gọi do Lương Hanh gọi tới.

 

Nhận cuộc gọi rồi nói chuyện xong với ông nội rồi cúp máy, anh đi lên tầng tìm Thi Hảo đang tắm ở phòng tắm.

 

Thi Hảo vừa mới tắm xong đi ra đã thấy Lương Tây Kinh lại lên đây.

 

Vì trước đấy vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm nên Thi Hảo quên cầm áo ngủ theo. Lúc này, trên người cô chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm dài rộng thoải mái.

 

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

 

Ánh sáng của đèn trong phòng ngủ chiếu xuống, bước chân Lương Tây Kinh dừng lại đứng im tại chỗ như đóng đinh trên mặt đất, anh nhìn xuống, nhìn vào gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Em tắm xong rồi sao?”

 

Thi Hảo cảm thấy anh đây là đã biết rõ còn cố hỏi.

 

Cô ừ một tiếng: “Em quên cầm áo ngủ vào.”

 

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống, nắm tay cô đi về phía sofa đặt ở một bên, ấn cô ngồi xuống ghế: “Sao em không gọi anh.”

 

Thi Hảo bị anh nhìn thấy ngượng đến nỗi vành tai bắt đầu nóng lên, cơ thể cũng nóng theo. Cô nhếch khóe môi, nhịp tim đập dồn dập như trống đánh, lông mi cô hơi run run nói: “... Em quên.”

 

Cô không muốn bị Lương Tây Kinh cứ nhìn mình như vậy nên gượng gạo đổi chủ đề nói chuyện: “Sao anh lại lên đây?”

 

Lương Tây Kinh lấy khăn mặt để ở bên cạnh rồi lau tóc cho cô: “Ông nội vừa gọi điện cho anh.”

 

“Ông nói gì thế?” Thi Hảo ngửa đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đen láy như mực của anh, cơ thể cô căng thẳng đến mức không thể hiểu nổi.

 

Lương Tây Kinh lau khô mái tóc còn ướt sũng nước của cô, trầm giọng nói: “Ông nói ông đã tìm thầy xem ngày tốt cho bọn mình rồi.”

 

Nghe anh nói thế, hai mắt Thi Hảo lập tức sáng lên: “Quyết định ngày nào rồi sao?”

 

“Quyết rồi nhưng hỏi ý kiến em trước xem sao đã.” Lương Tây Kinh nói cho cô biết: “Ông nội tìm thầy xem được mấy ngày, bọn họ chọn ra một ngày tốt nhất là được.”

 

Thi Hảo: “Có những ngày nào vậy anh?”

 

Lương Tây Kinh nói từng ngày cụ thể cho cô nghe, có một ngày là vào ngày họ đi làm, trong mấy ngày đó còn có hai ngày là ngày tốt gần đây thích hợp cho người đi đăng ký kết hôn, một ngày vào cuối tháng, một ngày khác là vào trung tuần tháng sau.

 

Nghe anh nói xong, Thi Hảo lại hỏi: “Anh muốn chọn ngày nào?”

 

Lương Tây Kinh: “Em cứ chọn ngày em thích nhất là được rồi.”

 

Thi Hảo: “Anh nghiêng về ngày nào nhất?”

 

“...”

 

Bàn tay đang lau tóc cho cô của Lương Tây Kinh dừng lại một lát: “Em có chắc là muốn anh nói hả?”

 

“Em chắc mà.” Thi Hảo bất đắc dĩ nói: “Anh nói em nghe thử xem nào.”

 

Lương Tây Kinh: “Chọn ngày đi làm ấy.”

 

Thi Hảo: “Sao anh lại chọn ngày đó?”

 

Lương Tây Kinh thản nhiên nói cho cô biết đáp án: “Nếu còn muộn nữa anh sợ em đổi ý mất.”

Loading...