Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:42:23
Lượt xem: 0
Thi Hảo nghe thấy những lời Lương Tây Kinh nói thì cảm thấy hơi bất lực, cô khiến cho Lương Tây Kinh ảo tưởng đến chuyện cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh lúc nào thế.
Bỗng nhiên Thi Hảo lại nghĩ đến những gì mà Tần Yến đã đề cập đến trước đó, thật ra Lương Tây Kinh thiếu cảm giác an toàn hơn cô nghĩ.
"Tại sao em không nói gì?" Lương Tây Kinh đặt khăn lông ở một bên rồi hỏi người đang im lặng không nói ở bên cạnh.
Thi Hảo ngước mắt ngửa mặt lên nhìn anh.
Ánh sáng trong căn phòng bao phủ hai người họ, phác họa lên trên khuôn mặt của họ.
Dưới ánh đèn sáng ngời, ánh mắt của hai người va chạm vào nhau.
Một lát sau đôi môi Thi Hảo khẽ mấp máy: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh: "Hả?"
Thi Hảo nhoẻn miệng cười lộ vẻ mặt dịu dàng, nói: "Em sẽ không nuốt lời và cũng sẽ không chạy đâu."
Lương Tây Kinh ngẩn ra một chút.
Thi Hảo vươn tay vòng qua eo của anh rồi lại cọ sát vào phần bụng dưới của anh, cô nói bằng giọng điệu mềm mại nhưng có sức mạnh: "Nếu như anh không hối hận, anh không đuổi em đi thì em sẽ không bao giờ rời khỏi anh."
Lương Tây Kinh sững sờ, đôi mắt cũng nhẹ nhàng chuyển động.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm người trong lòng mình một lúc rồi đưa tay vuốt ve mái tóc mới khô hơn một nửa của cô, giọng nói hơi trầm xuống: "Sấy khô tóc trước đã, những cái khác chúng ta nói sau đi."
Một lúc sau Lương Tây Kinh sấy khô tóc cho Thi Hảo.
Anh đặt máy sấy xuống rồi nhìn chằm chằm cô: "Anh đi tắm rửa trước."
Thi Hảo đang chuẩn bị dưỡng da, nghe thấy anh nói vậy thì gật đầu: "Anh đi đi."
Sau khi dưỡng da xong Thi Hảo xuống dưới tầng tìm nước để uống, vì trong phòng không có nước nên cô cảm thấy hơi khát.
Cô vừa uống nước xong đi lên trên tầng đúng lúc nhìn thấy Lương Tây Kinh ra khỏi phòng tắm.
Không hiểu sao Thi Hảo lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô có chút nguy hiểm.
Mười phút sau Thi Hảo biết cảm giác của mình không sai.
Trong phút chốc dấu vết ướt át từ hơi thở của anh lưu lại trên làn da trắng nõn của Thi Hảo, cả cơ thể cô được anh ôm chặt vào trong n.g.ự.c không thể nhúc nhích nổi.
Có một khoảng thời gian Thi Hảo thật sự cảm thấy cuộc sống của mình như đang ở trong nước sôi lửa bỏng.
Cô biết những câu mà bản thân vừa mới nói có thể sẽ khiến Lương Tây Kinh xúc động có phản ứng, chuyện cô không ngờ đến là anh sẽ có phản ứng lớn đến như vậy.
Nếu như cô biết điều này sớm hơn thì ban nãy cô sẽ nói chuyện theo kiểu kín đáo hơn.
Thi Hảo bị Lương Tây Kinh hôn đến mức hoa mắt chóng mặt có suy nghĩ như vậy nhưng tiếc là cô không có thuốc hối hận để uống.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-285.html.]
Trong mấy tiếng đồng hồ này Thi Hảo cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ trên mặt biển, bắt đầu nhấp nhô theo từng cơn sóng và ngọn gió trên biển.
Nước biển lúc nhanh lúc chậm, d.a.o động nhấp nhô lên xuống, lúc lại ném cô lên tận trên cao rồi lại nhanh chóng rơi xuống.
Cuối cùng tất cả mọi thứ đều yên lặng.
Chắc hẳn vì ban ngày được nghỉ ngơi tốt nên sau khi tắm rửa sạch sẽ Thi Hảo vẫn còn sức nói chuyện với Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh cầm thuốc mỡ trong tay rồi ngồi xổm trước mặt cô để bôi thuốc lên trên đầu gối của cô.
Vừa nãy có lót đệm mềm bên dưới nhưng làn da của Thi Hảo lại vô cùng non mịn nên vùng đầu gối của cô vẫn không khỏi bị cọ xát đến đỏ bừng.
"Xin lỗi em." Lương Tây Kinh nhìn vào đó, trong mắt anh chợt hiện lên vẻ hối hận.
Nhưng mà Thi Hảo lại chẳng có cảm giác gì cả.
Lúc yêu đương nồng nhiệt thì móng tay vài ngày không cắt sửa của cô cũng để lại không ít dấu vết sau lưng Lương Tây Kinh đấy thôi, cô vô tình nhìn thấy những dấu vết đó khi đang tắm.
"Da em cũng đâu có bị xước." Thi Hảo nhỏ giọng nói: "Không cần thiết phải xin lỗi."
Lương Tây Kinh ngẩng đầu đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Không đau à?"
Thi Hảo thấy lời nói của anh thì sắc mặt cũng đỏ ửng lên, trong đầu không tự chủ được hiện lên một số cảnh tượng lúc nãy. Cô giơ tay lên sờ vào vành tai đã nóng bừng lên sau đó lẩm bẩm một cách mơ hồ: "Không đau."
Tuy nói như vậy nhưng Lương Tây Kinh vấn không thực sự yên tâm.
Anh nhìn chằm chằm vào đầu gối đã được bôi thuốc lên của cô, yết hầu của anh cũng trượt lên trượt xuống sau đó trầm giọng nói: "Lần sau anh sẽ chú ý hơn."
Thi Hảo l.i.ế.m môi một cái khẽ "ừ" một tiếng.
Sau khi dọn dẹp xong hai người nằm lên giường ngủ.
Trước khi ngủ, Lương Tây Kinh đã hỏi ý kiến của Thi Hảo: "Ngày mai em có muốn đi chơi không?"
Thi Hảo nằm sấp ở trong lòng anh lơ mơ hỏi: "Không phải là ngày mai chúng ta có buổi tụ tập liên hoan à?"
Lương Tây Kinh: "Liên hoan là buổi tối, còn ban ngày có muốn đi đâu không?"
Thi Hảo mở mắt ra suy nghĩ một lúc sau đó nói với Lương Tây Kinh: "Buổi sáng chúng ta đến chùa có được không?"
Lương Tây Kinh nhíu mày: "Tại sao em lại muốn đến đó?"
"Ông nội nói ngôi chùa mà ông và bác Tôn rất linh nên chúng ta cũng đến đó đi." Thi Hảo nói.
Cô có tâm nguyện cần cầu Thần Phật phù hộ.
Lương Tây Kinh không tin phật nhưng nếu Thi Hảo muốn đi thì anh sẽ đi cùng với cô.
"Được." Anh ôm lấy Thi Hảo: "Vậy em ngủ đi."
Thi Hảo ngáp một cái đồng ý với vẻ mặt mệt mỏi: "Ngủ ngon."