Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:42:54
Lượt xem: 2

Lương Tây Kinh nghiêm túc nói: "Không có cái gọi là nếu như này."

 

Anh không rơi vào bẫy đâu.

 

Thi Hảo không phản bác được, cô có thể cảm nhận được một các sâu sắc rằng cuộc đối thoại này không thể tiếp tục được nữa rồi.

 

Sau khi yên lặng một lát cô thôi không giãy dụa nữa: "Được rồi, để anh trả lời câu hỏi này thì làm khó anh quá." Cô thỏa hiệp: "Tối nay em hỏi mấy người sếp Tiểu Hứa vậy."

 

Lương Tây Kinh đề nghị: "Em có thể đi hỏi thẳng Thẩm Minh Yến mà."

 

"... Em không dám." Thi Hảo vô cùng thành thật.

 

Cô chỉ mới gặp Thẩm Minh Yến vài lần đó thôi đã cảm nhận được người này còn nguy hiểm hơn cả Lương Tây Kinh, đây còn là một con người sâu không lường được. Chắc chắn anh ta không thể bình dị gần gũi giống như Lương Tây Kinh được.

 

Tuy đối với những người khác thì Lương Tây Kinh cũng không dễ tiếp cận như vậy.

 

Nhưng cái cảm giác lạnh lùng mà người khác cảm thấy ở hai người thật sự rất khác nhau.

 

Lương Tây Kinh bị lời nói của cô chọc cười, anh nhếch miệng hỏi: "Sợ anh ấy à?"

 

Thi Hảo lắc đầu: "Không thể nói là sợ được."

 

Đúng hơn là bọn họ không thân thiết đến mức đó nên cô hỏi vấn đề này không thích hợp cho lắm, Thi Hảo vẫn luôn dè dặt trong những vấn đề như thế này.

 

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, càng ngày họ càng đến gần đích hơn.

 

Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nơi vẫn chưa đến mười giờ.

 

Vị trí của ngôi chùa ở lưng chừng núi, chiếc xe của bọn họ không lái lên đó được.

 

Sau khi đỗ xe bên đường hai người không đợi những người khác ở cách đó không xa mà từ từ leo lên trước.

 

Sau trận tuyết rơi ngày đầu năm mới bầu trời dần quang đãng.

 

Đến ngày hôm nay trên bầu trời xanh cao còn có ánh nắng ấm áp, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

 

Thể lực Thi Hảo cũng khá tốt.

 

Cô leo cùng Lương Tây Kinh đến lưng chừng núi cũng không thấy mệt. Lúc này trong chùa không có nhiều người như vậy.

 

Sau khi mua vé vào cổng, cả hai đi dạo trong chùa theo bản đồ hướng dẫn.

 

Vừa vào trong chùa, Thi Hảo kéo Lương Tây Kinh đến điện Thần Tài đầu tiên.

 

Lương Tây Kinh ngẩng đầu nhìn ba chữ kia trong phút chốc anh không biết nói gì mới tốt.

 

"Cầu xin sẽ linh nghiệm à?" Anh tò mò.

 

Thi Hảo liếc mắt nhìn trộm anh: "Mặc kệ là có linh hay không, chúng ta đã tới đây rồi thì vẫn nên cầu xin một chuyện."

 

"..."

 

Lương Tây Kinh hết cách đành đi cùng cô vào bên trong.

 

Bái Thần Tài xong, Thi Hảo lại phấn chấn đi đến trước điện của Phổ Hiền Bồ Tát.

 

Lương Tây Kinh không là hiểu lắm, hỏi Thi Hảo: "Đây là để làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-287.html.]

 

Thi Hảo: "Bảo vệ sự nghiệp."

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Anh im lặng vài giây rồi mới hỏi: "Năm nay em muốn thăng chức à?"

 

Thi Hảo: "Đúng là em có mục tiêu đó."

 

Dù biết có thể đây là một chuyện vô ích vì muốn đạt được thứ mình muốn thì phải tự mình cố gắng nhưng bọn họ đã đến đây rồi thì cô cũng cầu xin một chút cho may mắn.

 

Đi từ điện Phổ Hiền Bồ Tát ra, Thi Hảo lại kéo Lương Tây Kinh đi bái bức tượng lớn nhất trong chùa để cầu sức khỏe bình an.

 

Mục đích cuối cùng cô đến đây, điều quan trọng nhất là hy vọng Lương Tây Kinh và cô cũng như tất cả người thân bạn bè của họ đều bình an vô sự, sự cố gắng của cô không thể đạt được nguyện vọng này.

 

Vì vậy cô hy vọng Thần Phật có thể phù hộ độ trì, để bọn họ đều có thể bình an khỏe mạnh.

 

Còn những mong muốn khác, bọn họ sẽ phấn đấu và đạt được chúng thông qua nỗ lực của bản thân.

 

...

 

Ra khỏi điện chính, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Ôn Ỷ, cô ấy nói rằng họ sắp tới cổng chùa rồi.

 

Thi Hảo: [Vậy chúng tớ ra đó đón các cậu.]

 

Ôn Ỷ: [Được.]

 

Thi Hảo cất điện thoại đi, cô đang định nói chuyện với người bên cạnh.

 

Lương Tây Kinh chỉ vào một điện cách đó không xa: "Tại sao chúng ta không đi đến chỗ đó?"

 

Thi Hảo nhìn theo phương hướng mà anh chỉ, cô chớp mắt nói với anh: "Chỗ đó là chỗ cầu duyên, anh muốn đi đến đó à?"

 

Lương Tây Kinh nhíu mày.

 

Thi Hảo tiếp tục hỏi: "Hay là tổng giám đốc Lương không hài lòng với tình yêu hiện tại?"

 

Lương Tây Kinh nghẹn lời: "Không phải như thế."

 

Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.

 

Thi Hảo hừ nhẹ kéo anh ra ngoài cổng chùa, chuẩn bị đi đón người: "Em tạm thời hài lòng với chuyện tình cảm này cho nên mới không vào đó."

 

Cô híp mắt nhìn Lương Tây Kinh, buồn bã nói: "Nếu như tổng giám đốc Lương muốn đi thì em cũng sẽ không ngăn cản."

 

Lương Tây Kinh xiết chặt lấy tay cô: "Anh không muốn đi."

 

Cả đời này anh cũng sẽ không vào.

 

Thi Hảo à một tiếng: "Thật à?"

 

Lương Tây Kinh cúi đầu cười: "Đã bao giờ anh lừa em chưa?"

 

Anh nhìn chằm chằm Thi Hảo với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Anh nghĩ rằng cả cuộc đời này của anh đều rất hài lòng đối với chuyện tình cảm này."

 

Cho nên anh không cần thiết phải đi vào đó và cũng không cần thiết cầu xin Thần Phật phù hộ. Nếu như chắc chắn phải đi vào đó cầu xin thì anh nghĩ anh sẽ cầu xin Thần Phật phù hộ cho một nửa kia của anh có nhiều tình yêu thương, hy vọng cô có thể gặt hái được tất cả những gì mà cô muốn, cô sẽ đạt được tất cả mong ước trong cuộc đời này.

 

Vừa đi đến cổng chùa, một đoàn người chậm rãi đi tới.

Loading...