Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:43:22
Lượt xem: 3

Thẩm Âm: "..."

 

Cô ấy nhỏ giọng nói: "Anh ấy có ý gì vậy?"

 

Ôn Ỷ cạn lời nhìn cô ấy: "Ý là ngầm thừa nhận đấy, cô không cảm nhận được à?"

 

Ánh mắt Thẩm Âm sáng rực lên: "Thật sao?"

 

Thi Hảo nghe thấy cuộc đối thoại của hai người cũng không nhịn được nữa.

 

Cô liếc mắt nhìn Thẩm Âm: "Chắc chắn là thật."

 

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của hai người, Thẩm Âm nhanh chóng chuyển sang chế độ trọng sắc khinh bạn: "Vậy thì tôi không đi với các cô nữa đâu, tôi đi trước đây."

 

Thi Hảo: "..."

 

Ôn Ỷ: "..."

 

Đường đi từ chùa lên đỉnh núi không tính là quá xa.

 

Đoàn người leo chỉ mất nửa tiếng là đến nơi rồi.

 

Gió trên đỉnh núi mạnh hơn gió ở lưng chừng núi rất nhiều.

 

Khi cơn gió gào thét thổi qua, mấy người Thi Hảo đứng cạnh nhau ngắm nhìn thành phố dưới chân núi. Không hiểu sao cô bỗng có một điều ước nho nhỏ, hy vọng mỗi một năm sau này đều có người yêu bên cạnh mình, có những người bạn này, khi nào rảnh sẽ hẹn nhau đi ăn liên hoan, cùng nhau leo núi, cùng nhau chơi đùa.

 

Sau khi leo lên cao nhìn ra xa, mọi người xuống núi và chuẩn bị quay trở lại thành phố.

 

Địa điểm tụ tập được bố trí trong một câu lạc bộ đầy đủ tiện nghi, độ riêng tư tương đối cao, trong phòng VIP lớn cũng có nhiều trò chơi có thể chơi.

 

Ăn cơm xong, mấy người Lương Tây Kinh đi chơi bóng.

 

Thi Hảo, Thẩm Âm và Ôn Ỷ ghé sát lại nói chuyện phiếm, bầu không khí vô cùng hài hòa.

 

Sau khi Thẩm Âm biết hai ngày nữa cô sẽ đi đăng ký kết hôn, cô ấy vô cùng kinh ngạc: "Hai người vội đến thế cơ à?"

 

Sau đó cô ấy vô thức nhìn vào bụng Thi Hảo.

 

Thi Hảo: "... Tôi không có thai, cô đừng suy nghĩ nhiều."

 

Thẩm Âm hậm hực: "Xin lỗi nhé."

 

Thi Hảo bật cười: "Cô nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường thôi mà."

 

Thẩm Âm: "Sao vừa cầu hôn mà đã đi đăng ký kết hôn rồi thế, tổng giám đốc Lương vội đến vậy cơ à? Khi nào hai người tổ chức đám cưới?"

 

"Đám cưới thì phải đến cuối năm hoặc sang năm." Thi Hảo lần lượt trả lời câu hỏi của cô ấy: "Còn về chuyện vội vàng..."

 

Thi Hảo không nói rằng Lương Tây Kinh sợ cô chạy, cô chỉ nói: "Sớm muộn gì cũng phải đăng ký, đăng ký sớm thì danh chính ngôn thuận sớm."

 

Thẩm Âm suy nghĩ một chút: "Cũng đúng."

 

Cô ấy nói chuyện với Thi Hảo xong lại chuyển hướng sang Ôn Ỷ: "Cô thì sao, cô Ôn?"

 

Ôn Ỷ: "... Tôi theo chủ nghĩa không kết hôn."

 

Thẩm Âm sửng sốt: "Hả?"

 

Lần đầu tiên cô ấy nghe đến chuyện này.

 

Ôn Ỷ nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô ấy thì bắt đầu trêu chọc: "Kinh ngạc lắm à?"

 

Thẩm Âm: "... Đúng rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-289.html.]

 

Cô ấy nghi ngờ: "Vì sao thế?"

 

Ôn Ỷ suy nghĩ một chút: "Chuyện này để sau rồi nói đi, vì chuyện này nói ra cũng rất phiền."

 

Thẩm Âm gật đầu: "Được."

 

Buổi tối hôm nay, mọi người trò chuyện rất vui vẻ, lại rút ngắn khoảng cách với nhau thêm một lần nữa.

 

Chơi đến tận khuya thì bữa tiệc mới tan.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh tay trong tay về nhà, kéo dài bóng của hai người họ làm cho chúng chồng lên nhau như không thể tách rời.

 

...

 

Hai ngày tiếp theo, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không đi đâu cả mà chỉ ở nhà và hưởng thụ những ngày nghỉ cuối cùng của họ.

 

Ngày mùng tám là ngày đi làm lại cũng là ngày thích hợp để kết hôn.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh dậy thật sớm, ăn bữa sáng, sau đó Thi Hảo trang điểm lại rồi thay một bộ đồ đôi là một chiếc áo sơ mi trắng phối với váy màu đen.

 

Thay quần áo xong hai người nhanh chóng đi đến cục dân chính.

 

Thời tiết hôm nay rất đẹp.

 

Hôm nay có rất nhiều người đến cục dân chính để đăng ký kết hôn, Thi Hảo đưa hết giấy chứng nhận cho Lương Tây Kinh bảo quản, cô xếp hàng cùng với anh và đi từ từ về phía trước.

 

Không lâu sau đến lượt hai người.

 

Thủ tục còn đơn giản hơn so với những gì mà Thi Hảo đã tưởng tượng rất nhiều, tốc độ cũng rất nhanh.

 

Dường như chỉ trong một cái nháy mắt mà bọn họ đã chụp ảnh và nhận được giấy đăng ký kết hôn thuộc về bọn họ.

 

Lúc ra khỏi cục dân chính, Thi Hảo định nói với Lương Tây Kinh sao đăng ký kết hôn lại nhanh đến vậy, trong lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì cô đã trở thành người có gia đình rồi.

 

Chưa kịp nói ra miệng thì hai người lại nghe thấy đôi vợ chồng trẻ xếp hàng ở trước họ thổ lộ tình cảm.

 

Bỗng nhiên cô lại nhớ đến câu thổ lộ mấy ngày hôm trước của Lương Tây Kinh.

 

"Lương Tây Kinh." Cô ngửa đầu lên nhìn anh, ánh mặt trời trên đầu xuyên qua bóng cây bị cắt thành từng mảnh sáng nhỏ bao phủ trên đỉnh đầu của bọn họ, khiến Lương Tây Kinh lúc này càng trở nên sống động có chiều sâu hơn.

 

Lương Tây Kinh cụp mắt xuống chậm rãi hỏi: "Gọi anh là gì?"

 

Vành tai của Thi Hảo lại nóng ran, cô hỏi anh: "Tại sao ngày đó anh lại nói với em câu nói kia ở nơi đó?"

 

Lương Tây Kinh lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì, anh dừng một chút rồi mới nói với cô: "Em muốn lắm biết à?"

 

Thi Hảo: "... Ừm."

 

Anh cười hai tiếng rồi bắt đầu tập kích: "Vậy em nói cho anh biết trước, nếu như Thẩm Âm không cắt ngang thì em định nói gì với anh."

 

"..."

 

Thi Hảo không ngờ, đến cái này mà Lương Tây Kinh cũng muốn so đo với cô.

 

Tuy nhiên cô cũng muốn nói với anh câu đó.

 

Nghĩ đến đây cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, ánh mắt của hai người chạm vào nhau: "Em muốn nói rằng, em cũng giống như vậy."

 

Lương Tây Kinh dụ dỗ hỏi lại: "Là cái gì?"

 

Thi Hảo mỉm cười nghiêm túc nói: "Em cũng yêu anh."

 

Lương Tây Kinh cúi người xuống phủ lên đôi môi cô, trịnh trọng nói với cô: "Bà Lương, anh còn yêu em hơn."

Loading...