Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 298
Cập nhật lúc: 2025-02-16 12:51:16
Lượt xem: 1
Thi Hảo nói được.
Tự mặc váy cưới một mình có hơi khó khăn, Tần Tranh hỏi ý kiến của cô sau đó theo sau vào phòng thay đồ thay cho cô.
Thay đồ xong, mắt Tần Tranh sáng lên: "Quả nhiên tôi có mắt lựa đồ rất tốt."
Rèm trong phòng thay đồ tự động kéo ra.
Lương Tây Kinh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Thi Hảo mặc váy cưới đứng trước mặt mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tai Thi Hảo hơi nóng, cô ngượng ngùng mím môi hỏi anh: "Đẹp... Đẹp không?"
Ánh mắt Lương Tây Kinh sâu hun hút, yên lặng nhìn cô một cách chăm chú.
Nghe lời Thi Hảo hỏi, anh chuẩn bị mở miệng trả lời thì Tần Tranh đã trêu chọc: "Ánh mắt tổng giám đốc Lương nhìn cô như muốn ăn cô tới nơi rồi, cô nói xem có đẹp hay không?"
Thi Hảo cảm thấy Tần Tranh nói có chút khoa trương nhưng cô không thể nào phản bác lại.
Bởi vì cách Lương Tây Kinh nhìn cô lúc này thật sự không hề trong sáng chút nào. Ánh mắt anh đầy thâm trầm, khi nhìn thẳng vào cô khiến cho người ta không thể nào chống cự được.
Sau khi nhìn nhau vài giây, mặt Thi Hảo nóng bừng quay sang chỗ khác: “Lương Tây Kinh.”
Cô nói nhỏ: “Anh nói đi.”
Lương Tây Kinh đứng dậy, đến gần cô.
Ánh mắt anh sáng rực chăm chú nhìn Thi Hảo, thậm chí anh còn không muốn chớp mắt vì anh sợ bỏ lỡ dung mạo xinh đẹp của cô lúc này, sợ bỏ lỡ từng cái nhíu mày và nụ cười của cô.
Thấy anh đi tới, Tần Tranh cũng sáng suốt tránh qua một bên, nhẹ nhàng nói: “Hai người các anh cứ nói chuyện trước đi.”
Thi Hảo: “…”
“Nhìn cô ấy làm gì?” Lương Tây Kinh đã đi tới bên cạnh cô, trầm giọng hỏi.
Vành tai của Thi Hảo hơi đỏ lên, ngượng ngùng nhướng mắt: “Sao anh không phát biểu ý kiến?”
Lương Tây Kinh rũ mắt xuống: “Không phải Tần Tranh đã nói rồi sao?”
“… Cái đó không giống nhau.” Thi Hảo rất so đo.
Lương Tây Kinh dừng một chút, khom người ghé sát vào cô, khàn giọng nói: “Nếu không phải đang ở cửa hàng áo cưới thì anh sẽ không kiềm chế như vậy đâu.”
Có thể anh đã vén váy cô lên từ lâu, hoặc là ôm cô vào lòng rồi cúi xuống hôn cho bằng được.
Lúc nhìn thấy cô đi ra, Lương Tây Kinh đã không thể nào rời mắt khỏi cô được.
Anh có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình đang đập vì cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-298.html.]
Lương Tây Kinh luôn biết bà xã của mình xinh đẹp như thế nào và cũng đã tưởng tượng cô sẽ trông như thế nào trong bộ váy cưới.
Nhưng không trí tưởng tượng nào có thể so sánh được với khoảnh khắc tuyệt vời khi cô thực sự khoác lên mình chiếc váy cưới, xuất hiện trong tầm mắt của anh và đứng trước mặt anh như lúc này.
Thi Hảo có khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh, chiếc mũi nhỏ xinh cùng với đôi môi trái tim tuyệt đẹp. Dù xét từng bộ phận hay tổng thể thì các nét trên khuôn mặt cô tuyệt nhiên chẳng hề có chút khuyết điểm nào.
Cô luôn thuộc kiểu người trong sáng và ngọt ngào.
Cũng chính vì lý do này mà Lương Tây Kinh thường bị Cận Thanh Trạc chế giễu là trâu già gặm cỏ non.
Đánh giá về ngoại hình của Thi Hảo, trông cô không giống một người đã đi làm được vài năm mà hơi giống sinh viên đại học hơn.
Nghe được lời nói của Lương Tây Kinh, vành tai và hai má của Thi Hảo càng đỏ hơn.
Cô ngượng ngùng liếc anh một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lương Tây Kinh, anh bình thường chút đi.”
Lương Tây Kinh nhíu mày lại, trong đôi mắt tràn ngập dục vọng: “Không phải anh đang bình thường sao?”
“Ánh mắt của anh...” Thi Hảo lầm bầm: “Kìm chế lại một chút đi.”
Không phải cô không cảm thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh.
Nghe vậy cô nói vậy, quả thật Lương Tây Kinh cũng nhận ra rằng cô có chút khó xử.
Im lặng một lúc, anh ghé môi vào tai cô, khàn giọng nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Anh biết Thi Hảo đang xấu hổ.
Về mặt này, lời đảm bảo của Lương Tây Kinh thường không đáng tin cậy nhưng xem xét tính cách của Thi Hảo thì anh thực sự đã kiềm chế bản thân rất nhiều.
Ngoài chiếc váy cưới kiểu dây buộc, Tần Tranh cũng tìm thấy một chiếc váy cưới dạng ống phong cách retro, hoàng gia rất phù hợp để thử.
Sau khi thử đồ, Tần Tranh đã cẩn thận và nghiêm túc hỏi cô về một số sở thích của cô, không hoàn toàn là về váy cưới mà còn về sở thích hàng ngày của cô. Biết rằng Thi Hảo thích hoa và váy hai dây, Tần Tranh có một ý tưởng riêng cho chiếc váy cưới được thiết kế của cô.
Thảo luận sơ lược một chút mà trời cũng đã dần tối.
Thời gian may váy cưới ít nhất phải mất ba tháng, Tần Tranh sẽ gửi bản vẽ thiết kế cho hai người bọn họ.
Sau khi đồng ý, Lương Tây Kinh và Thi Hảo rời khỏi cửa hàng áo cưới trước.
Trước khi đi, Tần Tranh gửi lời mời cho Thi Hảo: “Sau này tôi sẽ đến Paris, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Thi Hảo cười đồng ý: “Nhất định rồi.”
Rời khỏi cửa hàng áo cưới, Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đi ăn một bữa ăn ngon kiểu Pháp.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau đi dạo trên phố, ngắm nhìn tháp Eiffel được chiếu sáng.
Sau khi đi dạo, cả hai trở về biệt thự.