Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-02-16 18:44:16
Lượt xem: 1

Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo về phòng.

 

Theo ánh sáng mờ mờ của màn đêm, hai người họ cùng nhau đi vào trang viên sau đó lên lầu và băng qua hành lang rất dài. 

 

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, kéo bóng của họ ra thật dài.

 

Lương Tây Kinh nắm tay Thi Hảo: “Em có căng thẳng không?”

 

Thi Hảo cảm nhận được lực từ bàn tay anh truyền tới, cô khẽ nhướng mày nhìn về phía anh và nói: “Hình như anh còn căng thẳng hơn em.”

 

Lương Tây Kinh: “...”

 

Anh im lặng một lúc sau đó bất lực mỉm cười: “Bị em phát hiện ra rồi.”

 

Thi Hảo cảm thấy hơi bất ngờ, cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại căng thẳng?”

 

Cô trêu chọc anh: “Anh sợ em chạy mất à?”

 

Lương Tây Kinh cúi xuống, nhìn cô với ánh mắt sáng rực: “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em có tin không?”

 

Thi Hảo suy nghĩ ba giây sau đó lắc đầu nói: “Bây giờ em muốn nuốt lời thì cũng không kịp nữa rồi.” 

 

Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận về rồi, lễ đường để tổ chức lễ cưới đã bố trí xong, trên phương diện pháp lý thì cô cũng đã đã trở thành vợ của Lương Tây Kinh. Huống hồ, làm sao cô nỡ bỏ trốn cơ chứ.

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Ý của em là em vẫn có ý định này hả?”

 

“Anh đừng có mà vu khống em.” Thi Hảo không nhịn được bật cười nói: “Em không hề có ý đó đâu nha.”

 

Cô dang tay chủ động ôm Lương Tây Kinh: “Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không chạy trốn đâu.” Cô nhìn anh với ánh mắt cô sáng rực, cười tủm tỉm: “Em còn đang đợi anh đến rước em về nhà nữa nè.”

 

Nghe câu nói này của cô, trái tim Lương Tây Kinh thoáng rung động. 

 

Vẻ mặt của anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng rực: “Được.”

 

Anh trịnh trọng nói: “Đợi anh, ngày mai anh sẽ qua sớm.”

 

Thi Hảo cười nói: “Anh cũng không cần phải đến quá sớm đâu, nhỡ may em còn chưa trang điểm xong thì phải làm sao?”

 

Lương Tây Kinh: “Anh có thể đợi em.”

 

Anh chỉ muốn đến nơi có cô ở đó sớm hơn một chút, để cô có thể nhìn thấy anh, để cô có thể yên tâm. 

 

Nghe anh nói vậy, Thi Hảo rưng rưng nước mắt.

 

Cô khẽ chớp chớp mắt: “Được, em sẽ đợi anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-302.html.]

 

Sau khi giao ước xong, Lương Tây Kinh đưa cô về đến trước cửa phòng rồi mới miễn cưỡng rời đi. 

 

Trước khi đi, anh ngoắc ngón tay mình với Thi Hảo như thể đang cùng cô giao ước. 

 

-

 

Vừa mới trở về phòng, Thi Hảo còn chưa kịp đi đánh răng rửa mặt thì đám người Ôn Ỷ và Thẩm Âm đã đi tới.

 

Các phù dâu sợ rằng Thi Hảo sẽ cảm thấy căng thẳng nên họ quyết định trò chuyện với cô.

 

Thi Hảo nói: “Các cậu đánh răng rửa mặt hết rồi à?”

 

Ôn Ỷ lén nhìn cô: “Khi cậu với tổng giám đốc Lương đang vờn nhau ngoài hành lang thì bọn tớ đã làm xong hết rồi.”

 

Thi Hảo: “... Vậy thì đợi tớ một lát nha.”

 

Sau khi tắm rửa xong thì Thi Hảo và hai người kia cùng nhau lên giường nằm.

 

Ba người họ vừa mới nằm xuống thì Lý Thiến Vi cũng đi tới. Sau khi nhìn thấy Ôn Ỷ và Thẩm Âm đang ở bên cạnh Thi Hảo, cô ấy đã cảm thấy yên tâm hơn một chút.

 

“Sáng sớm ngày mai tôi qua gọi mọi người dậy nhé?” Vào buổi tiệc tối lúc nãy, Lý Thiến Vi đã uống khá nhiều, bây giờ cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt nên cô ấy đang định đi ngủ sớm. 

 

Thi Hảo nói: “Được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”

 

Lý Thiến Vi gật đầu.

 

“Cậu có căng thẳng không?” Sau khi Thi Hảo nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, cô vừa mới nằm xuống giường xong thì Thẩm Âm vô cùng tò mò hỏi. 

 

Thi Hảo nhìn cô ấy: “Thật ra thì tớ không cảm thấy căng thẳng chút nào.”

 

Thẩm Âm kinh ngạc hỏi: “Tại sao vậy?”

 

Cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ: “Không phải bình thường cô dâu sẽ rất căng thẳng khi đám cưới diễn ra sao?”

 

“Chắc có lẽ là do...” Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ không sợ Lương Tây Kinh sẽ đối xử không tốt với tớ?”

 

Lương Tây Kinh đối xử với cô thực sự rất tốt. Tốt ở chỗ Thi Hảo chẳng cần phải lo lắng gì về lễ cưới, bao gồm tất cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.

 

Đương nhiên, quan trọng nhất là cô tin tưởng vào tình yêu mà Lương Tây Kinh dành cho cô hơn bất cứ điều gì khác.

 

Nghe Thi Hảo nói như vậy, Thẩm Âm cảm thấy hơi ghen tị: “... Lương Tây Kinh tuyệt vời quá nhỉ.”

 

Thi Hảo nhướng mày: “Ý của cậu là tổng giám đốc Thẩm không tuyệt vời à?”

 

Thẩm Âm: “... Chúng tôi còn chưa đi tới bước đó.”

Loading...