Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:13:48
Lượt xem: 1

Câu nói này quả thật chính là lời thật lòng của Thi Hảo, dù nhìn Tiêu Bạch Huỷ từ bất kỳ góc độ nào cũng không thấy bà ấy đã lớn tuổi cả. Bà ấy hoàn toàn không giống như một người phụ nữ đã có đứa con trai lớn như Lương Tây Kinh.

 

Nghe Thi Hảo nói như vậy, Tiêu Bạch Hủy khẽ cười một tiếng, nhấp một ngụm cà phê nói: "Chỉ có con là cảm thấy mẹ vẫn chưa già."

 

Thi Hảo phản bác lại: "Có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy đó mẹ."

 

Tiêu Bạch Hủy mỉm cười, chân mày của bà ấy cụp xuống rồi nhìn cô: "Hảo Hảo à."

 

Thi Hảo lập tức trở nên nghiêm túc: "Mẹ có chuyện muốn nói với con sao?"

 

Tiêu Bạch Huỷ im ​​lặng một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 

Thực sự thì Tiêu Bạch Hủy cũng không biết nên nói gì với Thi Hảo nhưng có một vài lời nói bà ấy chỉ có thể nói với Thi Hảo. Bà ấy rất thích Thi Hảo và cũng rất yêu thương Lương Tây Kinh, bà ấy hy vọng rằng hai người họ ở bên nhau sẽ càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

 

Ít nhất, ít nhất là đừng đi vào vết xe đổ của bà ấy.

 

Đương nhiên, Tiêu Bạch Hủy tin rằng con trai mình không phải là dạng người đó và Thi Hảo cũng không phải là bà ấy.

 

Thi Hảo nhìn thấy dáng vẻ do dự muốn nói mà lại không nói của bà ấy, cô nói nhỏ nhẹ: "Mẹ nói đi ạ, con nghe đây."

 

Tiêu Bạch Hủy lại nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt đang nhìn cô bỗng dời đi nơi khác, ánh mắt của bà ấy dường như không có tiêu điểm: "Thật ra mẹ cũng không biết nên nói gì với con nữa, những điều cần nói mẹ cũng đã từng nói qua với hai đứa con rồi."

 

Bà ấy dừng lại một chút, giọng nói chậm rãi: "Mẹ chỉ hy vọng là sau này nếu con và Lương Tây Kinh có hiểu lầm gì nhau thì phải nhanh chóng giải thích cho rõ ràng, đừng để hiểu lầm ngày càng chồng chất, cả hai phải tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn nữa."

 

Thi Hảo ngơ ngác nói: "Dạ được."

 

Cô biết lý do tại sao Tiêu Bạch Huỷ lại nói với mình như vậy: "Mẹ yên tâm, tụi con sẽ làm như lời mẹ nói."

 

Tiêu Bạch Huỷ ừm một tiếng: "Được, cảm ơn con."

 

Sau một lúc im lặng, Tiêu Bạch Huỷ lại ngước mắt lên nhìn cô: "Trước đây mẹ đã từng đối xử rất tệ với Lương Tây Kinh."

 

Thi Hảo sửng sốt nhưng không lên tiếng.

 

Tiêu Bạch Huỷ cười khổ: "Lúc đó mẹ bị bệnh khá là nặng, mẹ đã trút hết toàn bộ sự tức giận lên người nó."

 

Nhắc lại chuyện quá khứ, Tiêu Bạch Huỷ lại cảm thấy vô cùng đau đớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-309.html.]

Thi Hảo biết rằng bà ấy vốn không hề muốn làm như vậy. Có đôi lúc, cô cũng không thể kiểm soát được bản thân.

 

Vào một lần tình cờ, Lương Tây Kinh có kể qua với Thi Hảo rằng khi Tiêu Bạch Huỷ đang mang thai, chính vì một số việc mà Lương Tự Minh đã làm khiến bà ấy đã mắc phải vấn đề về tâm lý.

 

Lúc bệnh tình trở nên nghiêm trọng, bà ấy đã từng tự sát.

 

Sau đó, khi Lương Tây Kinh được sinh ra, bệnh tình của bà ấy càng trở nên nghiêm trọng hơn.

 

Cũng chính bởi vì như thế mà bất kể Tiêu Bạch Huỷ đối xử với Lương Tây Kinh như thế nào, Lương Tây Kinh cũng không thể hận bà ấy.

 

Anh biết rõ rằng trong những năm tháng đó, bà ấy đã trải qua một cuộc sống giày vò và đau đớn đến mức nào.

 

Thi Hảo không đồng tình với cách làm của Tiêu Bạch Huỷ, đó không phải là lỗi của Lương Tây Kinh, bà ấy làm như vậy không biết đã tổn thương tâm hồn của Lương Tây Kinh đến nhường nào.

 

Nhưng cô cũng không thể trách Tiêu Bạch Huỷ được, bởi vì cô chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy nên cô không thể nào hiểu được sự tuyệt vọng của bà ấy vào lúc đó.

 

Thi Hảo hiểu đạo lý "không trải qua sự đau khổ của người khác thì đừng khuyên người khác tử tế”. Tuy nhiên hiểu thì hiểu như vậy nhưng về chuyện này, cô vẫn cảm thấy thương xót cho thời thơ ấu của Lương Tây Kinh.

 

...

 

Khi Tiêu Bạch Huỷ nói những điều này với Thi Hảo cũng không phải là bà ấy mong đợi sự tha thứ của Thi Hảo hay của Lương Tây Kinh mà bà ấy chỉ hy vọng rằng hai người họ sẽ không lặp lại sai lầm tương tự như mình, hy vọng họ sẽ luôn yêu thương nhau.

 

"Bây giờ mẹ nói những lời này cũng vô dụng rồi, sự việc đều đã xảy ra rồi." Tiêu Bạch Hủy miễn cưỡng mỉm cười: "Hôm nay mẹ nói những lời này với con là muốn nói lời cảm ơn con."

 

Môi của Thi Hảo khẽ run lên: "Mẹ, con không có làm được gì cả."

 

"Con đã làm đấy." Tiêu Bạch Hủy nhìn cô nói: "Con giúp cho Lương Tây Kinh một lần nữa cảm nhận được tình yêu thương."

 

Tiêu Bạch Huỷ có thể nhận ra rằng Thi Hảo cũng rất yêu Lương Tây Kinh. Bà ấy cảm thấy rất vui vì cuộc sống của con trai mình đã trở nên sống động và ấm áp hơn.

 

Thi Hảo mím môi, cô đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Lương Tự Minh xuất hiện ở cách đó không xa.

 

Sức khỏe của ông ấy không tốt nên ngoài việc có mặt trong hôn lễ ngày hôm qua, những lúc khác ông ấy đều ở trong phòng mình. Mà lúc này ông ấy lại đến đây, rõ ràng là có lời muốn nói với Tiêu Bạch Huỷ.

 

“Mẹ.” Thi Hảo rất biết điều: “Mẹ nói chuyện với ba nhé, con lên lầu tìm Lương Tây Kinh.”

 

Tiêu Bạch Huỷ gật đầu: "Một lát nữa là mẹ sẽ rời đi luôn, con nói với Lương Tây Kinh một tiếng nhé. Các con đi chơi vui vẻ, đảm bảo an toàn là được."

 

Thi Hảo: "... Dạ."

Loading...