Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-02-17 19:14:00
Lượt xem: 2
Sau khi chào hỏi Lương Tự Minh, Thi Hảo đi lên lầu tìm Lương Tây Kinh.
Trước khi bước vào thang máy, cô ngoái đầu lại nhìn hai người ngồi cách đó không xa. Cô thực sự rất muốn biết lý do tại sao hai người đã từng yêu nhau nhiều đến như vậy mà cuối cùng lại đổ vỡ, trở mặt nhau và trở nên xa lạ như vậy.
-
Trên lầu, Lương Tây Kinh vừa thu dọn hành lý cho ông cụ xong thì Thi Hảo đi tới.
Nhìn thấy cô, Lương Tây Kinh vươn tay ra véo nhẹ vào ngón tay của Thi Hảo "Ở dưới đó chán quá à?"
“Không phải.” Thi Hảo suy nghĩ một chút, kể nhỏ tiếng với anh: “Ba đến tìm mẹ.”
Lương Tây Kinh khựng lại.
Thi Hảo nhìn anh: "Anh có muốn đi xuống xem thử một chút không?"
Lương Tây Kinh trầm ngâm vài giây: "Anh không đi."
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Thi Hảo, Lương Tây Kinh nói: "Em yên tâm đi, tất cả đàn ông trong nhà chúng ta không đánh người khác đâu."
"..."
Thi Hảo không nói nên lời: "Ý của em không phải như vậy."
Lương Tây Kinh biết cô đang nghĩ gì: "Chuyện của họ cứ để cho họ tự giải quyết, họ cũng đã ly hôn rồi nên cũng sẽ không gây chuyện đến mức làm cả hai mất mặt ở đây đâu."
Thi Hảo im lặng một lúc, cô cũng cảm thấy những gì Lương Tây Kinh nói là có lý.
Cô gật đầu: "À đúng rồi, mẹ nhờ em nói với anh là lát nữa mẹ sẽ rời đi luôn đấy."
Nghe vậy, Lương Tây Kinh chậm rãi ừm một tiếng: "Anh biết rồi."
Anh đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu Thi Hảo: "Ông cụ nói muốn ngủ một giấc, buổi chiều mới về. Giờ chúng ta đi tìm những người khác chứ?"
Thi Hảo nói được.
Ôn Ỷ, Thẩm Âm và những người khác đang chụp ảnh trong vườn, hôm nay thời tiết rất tốt, kết hợp với nơi này chắc chắn sẽ cho ra được rất nhiều tấm ảnh cực đẹp.
Một lúc sau, Thi Hảo cũng tham gia vào đội chụp ảnh.
Cô đang trò chuyện với Thẩm Âm và những người khác thì nhìn thấy Lương Tây Kinh đang ngồi đờ đẫn cách đó không xa.
Thi Hảo suy nghĩ vài giây rồi lấy điện thoại di động ra gửi cho anh một tin nhắn: [Anh đi tiễn bà ấy đi, em ở đây chờ anh.]
Lương Tây Kinh nhấp vào tin nhắn đọc, sau khi im lặng một lúc, anh trả lời cô: [Anh sẽ nhanh chóng quay lại.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-310.html.]
Thi Hảo: [Được.]
Tiêu Bạch Huỷ, Lương Tự Minh rồi đến Lương Hanh cũng lần lượt rời đi.
Đám cưới của Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến đây cũng đã kết thúc.
Thi Hảo, Lương Tây Kinh và cả nhóm Ôn Ỷ đã ở lại Ireland chơi thêm vài ngày, kỳ nghỉ phép của Ôn Ỷ và những người khác đã hết nên họ trở về nước trước. Còn Lương Tây Kinh và Thi Hảo thì bay đến Iceland ngay hôm đó để bắt đầu chuyến đi hưởng tuần trăng mật của họ.
Thi Hảo đã mong ước được đến Iceland từ lâu nhưng khổ nỗi luôn không có cơ hội đến đây.
Vì vậy, lúc họ thảo luận về nơi đi tuần trăng mật, Lương Tây Kinh vừa hỏi tới, Thi Hảo đã nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh và nói rằng cô muốn đến Iceland.
Dĩ nhiên, mong ước của Thi Hảo, Lương Tây Kinh sẽ không bao giờ không đáp ứng cho cô.
Ngay lập tức anh liên lạc với những người bạn của mình ở Iceland, sau đó sắp xếp hành trình đi tuần trăng mật của họ.
Iceland thậm chí còn đẹp hơn những gì mà Thi Hảo đã nhìn thấy trên mạng và trong suy nghĩ của cô nữa.
Hai người họ đã cùng làm rất nhiều điều lãng mạn với nhau ở nơi đặc biệt này.
Điều khiến cô cảm thấy ấn tượng nhất chính là ngắm cực quang. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cực quang, Thi Hảo đột nhiên cảm thấy rằng tất cả mọi thứ đều xứng đáng cả.
Sau khi chơi ở Iceland được một tuần thì hai người họ lại đi đến Thụy Sĩ.
Hành trình này thật ra cũng phải đi khá lâu nhưng đây cũng là một đất nước mà Thi Hảo muốn đi. Vì vậy, cho dù có vất vả đến đâu, Lương Tây Kinh vẫn muốn thỏa mãn mọi ước muốn của cô.
Sau khi chơi ở Thụy Sĩ được vài ngày, cả hai mới trở về nước trong sự luyến tiếc.
Kỳ nghỉ cưới và phép năm của Thi Hảo đều đã sử dụng hết rồi, vì vậy cô không thể tiếp tục đi chơi nữa.
-
Sau khi trở về nước, cuộc sống hàng ngày của Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng không có sự thay đổi gì nhiều.
Hai người họ vẫn cứ bận rộn với công việc của mình, vào những ngày nghỉ rảnh rỗi thì hai người họ sẽ về nhà cũ ăn cơm với Lương Hanh, thỉnh thoảng thì họ lại đến trại trẻ mồ côi.
Vào cuối mùa xuân, Lương Tây Kinh và Thi Hảo trở lại thị trấn nhỏ nơi Thi Hảo được sinh ra và là nơi Thi Hảo đã gặp Lương Hanh.
Cô đã gặp lại gia đình trước đó đã nhận nuôi cô.
Thi Hảo vẫn còn nhận ra họ nhưng cô không đi qua đó để chào hỏi. Cô chỉ đứng từ xa nhìn họ, nhìn được một lúc thì cô rời đi.
Lúc rời đi, Thi Hảo cũng đã bỏ lại mọi thứ trong quá khứ.
Lần này cô đi cùng Lương Tây Kinh quay về đây là vì muốn từ biệt quá khứ của mình.