Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 314
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:55:26
Lượt xem: 1
Về phần Thi Hảo, từ đầu là cô đã biết giới tính của đứa bé trong bụng cô là điều mà mọi người tò mò và trông đợi. Thi Hảo thì hy vọng đứa con đầu tiên sẽ là con trai, cô muốn có một nam một nữ, ghép lại sẽ thành chữ “Hảo”. Lương Tây Kinh thì không muốn cô chịu khổ khi mang thai lần hai, có một đứa con gái thôi là đủ rồi.
*Chữ Hảo tên của nữ chính nghĩa là tốt đẹp, được cấu thành từ hai chữ nam và nữ.
Vì thế nên hai người không hề kêu mẹ của Hứa Thực nói cho họ biết trước giới tính của đứa bé. Vốn dĩ các nhân viên y tế cũng không thể để lộ chuyện này ra, chỉ là nếu như hai người muốn biết thì mẹ Hứa có thể lặng lẽ ám chỉ cho bọn họ biết. Bởi vì không biết trước cho nên Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã âm thầm đánh cược. Thi Hảo thì cảm thấy đứa bé trong bụng là con trai còn Lương Tây Kinh thì lại nghĩ đó sẽ là con gái. Anh cho rằng chỉ có con gái mới sẽ yêu thương mẹ, mới sẽ ngoan ngoãn, không giày vò mẹ như thế. Nếu như là một thằng nhóc nghịch ngợm thì chắc chắn sẽ không hiền lành, thành thật thế đâu.
Sau khi biết hai người mang chuyện này ra đánh cược thì Thẩm Âm và Ôn Ỷ cảm thấy hai người quá là trẻ con. Cơ mà bọn họ lại rất có hứng thú với trò chơi trẻ con như thế này. Cuối cùng thành ra một nhóm người lớn bắt đầu suy đoán xem đứa bé trong bụng Thi Hảo là trai hay gái. Cũng bởi vì chuyện này mà Thi Hảo phát hiện ra một chuyện thú vị, tất cả đàn ông đều cảm thấy đứa bé trong bụng của Thi Hảo là con gái. Bọn họ đều giống như Lương Tây Kinh, ai cũng thích con gái hết.
Thi Hảo cũng thích nhưng mà cô càng hy vọng đứa con đầu lòng sẽ là con trai hơn, sau đó con cả sẽ chăm sóc cho đứa em gái sau này của mình. Nhưng mà cho dù là con trai hay con gái thì cả cô và Lương Tây Kinh đều sẽ vô cùng yêu thương đứa con này.
Đứa bé sẽ chào đời vào tháng chín. Vài ngày trước ngày dự sinh, Thi Hảo đã dọn vào ở trong bệnh viện, yên tâm mà chờ sinh con.
Trong thời gian mang thai thì đứa bé này không có giày vò Thi Hảo nhưng mà vào lúc sinh thì lại không quá thuận lợi. Sau khi dằn vặt cô gần như cả một ngày thì đứa bé mới chịu ra đời. Giống như ước nguyện của Lương Tây Kinh, Thi Hảo sinh ra một đứa con gái.
Lúc mà Thi Hảo sinh con thì Lương Tây Kinh ở trong phòng sinh với cô. Bạn bè và người nhà của cả hai người cũng đến đông đủ để chung vui cùng bọn họ. Sau khi đứa bé được sinh ra, Lương Tây Kinh không kịp xem con mình mà đầu tiên là quan tâm đến tình hình của Thi Hảo.
Cuối cùng, điều dưỡng hết cách chỉ có thể bế đứa bé ra ngoài, để cho nhóm người ông cụ đang đợi ở ngoài kia xem mặt trước. Còn Lương Tây Kinh thì từ đầu tới cuối chẳng rời Thi Hảo lấy nửa bước, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, để cô cảm nhận được anh, biết được sự tồn tại của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-314.html.]
Sau khi sinh bé con ra không bao lâu thì Thi Hảo cũng ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh lại thì Lương Tây Kinh vẫn còn ở bên cạnh cô. Cô chỉ hơi nhúc nhích thôi mà Lương Tây Kinh đã vội vàng, hốt hoảng nhìn về phía cô, hỏi thăm hình hình của cô: “Có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Hốc mắt của Thi Hảo nóng lên, ngân ngấn nước mắt, cô nói: “Không có, anh vẫn luôn trông chừng em sao?”
Lương Tây Kinh vẫn chưa nói gì thì điều dưỡng vừa mới bước vào đã cười rồi nói: “Chồng của cô yêu cô lắm đấy nhé, anh ấy chưa từng rời khỏi cô luôn, thậm chí là khi chúng tôi bế bé con ra anh ấy còn không thèm nhìn luôn mà.”
Thi Hảo ngây người ra, cô cười yếu ớt rồi nói: “Tôi biết rồi.” Cô biết chồng của cô rất yêu thương cô.
Sau khi sinh con thì Thi Hảo ở lại bệnh viện vài ngày rồi mới chuyển đến trung tâm chăm sóc thai sản. Lương Tây Kinh xin nghỉ phép, chuyên tâm ở lại trung tâm chăm sóc thai sản cùng với cô.
Lúc mới vào trung tâm thì Thi Hảo cảm thấy cũng được, không có khó chịu như trong tưởng tượng của cô. Nhưng dần dần thì cô cũng bắt đầu thấy chán. Cơ mà những người đến thăm ai cũng nói trong tháng ở cữ mà không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, sau này cơ thể dễ xảy ra vấn đề lắm. Vì thế thời gian ở cữ của Thi Hảo lại khó chịu hơn khoảng thời gian mà cô mang thai.
Hôm nay, Lương Tây Kinh có việc nên đã đến công ty để họp. Sau khi họp xong quay lại thì anh phát hiện ra vợ của mình đang nằm bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn ngoài kia, trông thần sắc cô khá là sầu não, không được vui cho lắm.
Lương Tây Kinh cau mày, vội vàng đi đến gần rồi cất tiếng gọi: “Vợ.”
Thi Hảo quay đầu lại nhìn anh rồi hỏi: “Anh về sớm vậy à?”