Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 316

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:49:53
Lượt xem: 3

Dù rất lo công chúa nhỏ sẽ gặp ác mộng nhưng Thi Hảo cũng chỉ hơi đắn đo một lúc rồi quyết định không bảo mấy người cuồng con gái về nhà.

 

Không cho bọn họ gặp công chúa nhỏ ở nhà họ Lương chẳng khác nào không cho bọn họ đến nhà chơi.

 

May mà Lương Tây Kinh cũng ý thức được điều này.

 

Nhận thấy công chúa nhỏ hơi cựa quậy, anh bèn xua tay giải tán nhóm người đang vây quanh để con gái được ngủ yên.

 

Tần Yến vốn không muốn đi song lại bị câu nói “Cậu muốn con bé khóc à?” của Lương Tây Kinh chặn đứng, đành lặng lẽ di chuyển ra phía xa rồi rướn cổ ngắm công chúa.

 

Thi Hảo thật sự thấy hình ảnh này có hơi buồn cười.

 

Cô cong môi, nét mặt dịu dàng ngắm người đứng cách đó không xa.

 

Lương Tây Kinh như cảm nhận được nên nghiêng đầu nhìn sang phía cô.

 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

Lương Tây Kinh để Tần Yến trông công chúa nhỏ một chút rồi bước đến chỗ cô.

 

“Em đang cười gì thế?” Anh hỏi Thi Hảo.

 

Cô ngước mắt nhìn anh, thành thật đáp: “Cười hai anh đó.”

 

Lương Tây Kinh nhướng mày.

 

Thi Hảo nói khẽ: “Các anh có phô trương quá không vậy?”

 

“Có bọn họ thôi.” Lương Tây Kinh không đời nào nhận mình phô trương.

 

Thi Hảo bật cười, không bắt bẻ anh nữa.

 

Sau khi sinh con được một tháng, thời gian của Thi Hảo cũng dần thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Vì sự ra đời của công chúa nhỏ mà Tiêu Bạch Hủy và dì Trình đặc biệt quay về từ Bắc Kinh sống cùng với hai người họ một thời gian. Dì Trình chăm trẻ con rất khéo, bà ấy và chị dâu cùng trông nom công chúa nhỏ nên Thi Hảo chẳng tốn chút sức lực nào.

 

Nhưng mà Tiêu Bạch Hủy vẫn không thích thành phố Giang lắm.

 

Khi ở thành phố Giang tâm trạng bà cứ mãi sa sút, cho tới khi ở được hơn một tháng, bà với dì Trình lại quay về Bắc Kinh.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh từ một đôi cha mẹ tay chân lóng ngóng nay cũng dần thạo việc hơn.

 

Công chúa nhỏ tên Lương Niệm Khanh, tên mụ là Khanh Bảo.

 

Tên con là do Lương Tây Kinh đặt, Thi Hảo không có ý kiến gì.

 

Dẫu sao thì cô cũng rất thích cái tên này.

 

Khi Khanh Bảo được nửa tuổi, Thi Hảo phải quay trở lại công ty.

 

Cô đã nghỉ làm khá lâu rồi, bây giờ cũng nên tiếp tục công việc thôi.

 

Ngày hôm đó, Lương Tây Kinh dậy rất sớm.

 

Năm giờ rưỡi anh đã xuống nhà chạy một vòng quanh tiểu khu sau đó về nhà tắm rửa. Sau khi tắm xong, Lương Tây Kinh thấy Thi Hảo đã dậy thì hôn nhẹ lên môi cô, tiếp đó sang phòng bên xem con gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-316.html.]

 

Thi Hảo vừa đánh răng rửa mặt xong thì Lương Tây Kinh đã thay đồ cho Khanh Bảo xong xuôi rồi, anh đang chuẩn bị bế bé con xuống nhà.

 

Lương Tây Kinh luôn làm rất tốt những việc như thế này.

 

Đứa trẻ sáu tháng tuổi đã có thể hiểu được.

 

Hai vợ chồng đụng phải nhau ở đầu cầu thang, Khanh Bảo nằm trong vòng tay của Lương Tây Kinh, mở đôi mắt lấp lánh rồi vươn tay về phía Thi Hảo.

 

Thi Hảo thấy con gái như vậy thì không nỡ chút nào.

 

“Mẹ ôm cái nào.” Thi Hảo đón lấy Khanh Bảo, cúi đầu hôn một cái lên má bé con: “Thơm quá, Khanh Bảo của chúng ta xinh xắn quá đi mất.”

 

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nói: “Ừm, con bé giống mẹ.”

 

Thi Hảo bật cười, ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh.

 

Lương Tây Kinh cúi đầu, trong mắt tràn ngập hình ảnh của hai mẹ con.

 

Hai vợ chồng cùng bế con xuống tầng.

 

Dì đã chuẩn bị sẵn bữa sáng để hai người ăn no rồi đi làm.

 

Công chúa nhỏ Khanh Bảo lúc ăn uống rất nghịch ngợm, phải để Lương Tây Kinh hoặc Thi Hảo đút cho mới chịu ngồi yên ăn cơm.

 

Thi Hảo ngồi xuống, đang chuẩn bị đút cho bé con thì Lương Tây Kinh đã cầm bát lên trước.

 

Anh nhìn về phía Thi Hảo: “Em cứ ăn đi, để anh đút con ăn.”

 

Thi Hảo: “…”

 

Thấy động tác thuần thục của Lương Tây Kinh, cô cũng không kì kèo thêm nữa: “Được rồi, vậy em ăn trước, lát nữa em đút con bé cho.”

 

Lương Tây Kinh khẽ cười: “Ừ.”

 

Khi cô sắp ăn xong thì Khanh Bảo cũng đã được Lương Tây Kinh đút ăn gần xong rồi.

 

Anh ăn qua loa mấy miếng rồi đưa Thi Hảo tới công ty.

 

Thật ra Thi Hảo vẫn có thể tự lái xe được, không cần anh phải đưa đi.

 

Nhưng lâu rồi cô không đi làm, Lương Tây Kinh sợ cô lo lắng hồi hộp quá nên nhất quyết muốn đưa.

 

Thi Hảo không nói lại anh, đành để anh đưa đi làm.

 

Trước khi đi, Thi Hảo vẫn còn chút lưu luyến không nỡ.

 

Thật ra cô không yên tâm về Khanh Bảo lắm, tuy Lương Hanh và bác Tôn đang trên đường đến đây rồi song cô vẫn chẳng bớt lo lắng hơn.

 

Nhận thấy sự lo lắng của cô, Lương Tây Kinh nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, dì với ông nội sẽ chăm sóc tốt cho con bé mà.”

 

“Em biết.” Thi Hảo ngước mắt: “Nhưng em vẫn không nỡ.”

 

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em có muốn ôm con bé thêm một cái không?”

 

Thi Hảo đứng ở cửa thay giày, chần chừ nhìn vào phòng khách rồi đành nói: “Thôi vậy.”

Loading...