Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:50:04
Lượt xem: 1

Cô chỉ sợ ôm con rồi sẽ không thể đi làm được nữa.

 

Hai người dằn lòng ra khỏi nhà, Khanh Bảo không biết mẹ phải đi làm nên vẫn rất mải mê chơi đồ chơi mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

 

Một lát sau, bé con bất giác nhận ra gì đó, bỗng ngẩng mặt òa khóc.

 

Vừa đến công ty, Thi Hảo đã sốt ruột gọi cho dì hỏi thăm tình hình của Khanh Bảo.

 

Biết con khóc cô không nén nổi đau lòng.

 

Nhưng dù có đau lòng đến mấy, Thi Hảo cũng không muốn từ bỏ sự nghiệp, cô cần phải có công việc và không gian riêng của mình.

 

Lương Tây Kinh và những người khác rất ủng hộ sự lựa chọn của cô.

 

Bọn họ cũng cảm thấy Thi Hảo phải là Thi Hảo đã, rồi mới là bà xã của Lương Tây Kinh và là mẹ của Khanh Bảo.

 

Mấy ngày đầu, Thi Hảo vẫn chưa bắt nhịp ngay được.

 

Nhưng dần dà cô cũng quen hơn.

 

Chẳng mấy chốc, Thi Hảo lại trở nên bận rộn như trước.

 

Đôi khi cô tan tầm đúng giờ thì Lương Tây Kinh đã cho Khanh Bảo ngủ ngon rồi. Buổi sáng thức giấc, Lương Tây Kinh chăm con cũng rất chu đáo, anh thay quần áo, tắm rửa bé con sạch sẽ rồi bế con.

 

Vài lần như vậy, Thi Hảo không nhịn được hỏi Lương Tây Kinh rằng liệu mình đã xứng với vai trò người mẹ chưa.

 

Nhưng cô chỉ vừa nói xong đã bị Lương Tây Kinh bác bỏ.

 

Sao cô lại không xứng làm mẹ chứ?

 

Lương Tây Kinh cảm thấy Thi Hảo là người xứng đáng nhất trên đời, là người mẹ tuyệt vời nhất.

 

Nghe anh nói thế Thi Hảo không khỏi bật cười: “Tổng giám đốc Lương à, thế này là tình nhân trong mắt tựa Tây Thi đấy.”

 

Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Khanh Bảo cũng thấy vậy.”

 

Thi Hảo không tin lắm: “Thật sao?”

 

Cô vùi vào lồng n.g.ự.c của Lương Tây Kinh, thở dài: “Lâu lắm rồi em không ngủ cùng con.”

 

Lương Tây Kinh đưa tay vuốt tóc cô: “Tất nhiên rồi, con bé biết mẹ bận mà, nó sẽ hiểu thôi.”

 

Mặc dù Khanh Bảo còn nhỏ, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cũng rất chiều chuộng cô bé, song nếu cần dạy thì vẫn phải dạy. Ở độ tuổi này có rất nhiều chuyện bé con không hiểu, nhưng dù nhiều đến mấy thì chỉ cần giảng giải thật rõ ràng là chắc chắn bé sẽ hiểu.

 

Em bé thông minh nhất.

 

Khi Khanh Bảo được một tuổi, Lương Tây Kinh và Thi Hảo tổ chức một bữa tiệc thôi nôi cho bé con.

 

Hai người không mời quá nhiều người, phần đông chỉ có bạn bè thân thiết mà thôi.

 

Cũng ngày hôm ấy, Khanh Bảo mở miệng bi bô nói một câu: “Mẹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-317.html.]

 

Thi Hảo sững người khi nghe thấy bé con gọi mình.

 

Trong giây phút ấy, khóe mắt cô chợt ửng đỏ.

 

“Ôi trời.” Ôn Ỷ ngồi cạnh ngạc nhiên: “Khanh Bảo đã biết nói rồi à.”

 

Thẩm Âm cũng rất phấn khích: “Từ đầu tiên mà bé con nói là mẹ sao?”

 

Thông thường “ba” là dễ phát âm nhất, 80% là chữ đầu tiên mà các bé nói.

 

Huống hồ từ lúc đi làm đến giờ, thời gian và công sức Thi Hảo dành cho Khanh Bảo gần như không nhiều bằng Lương Tây Kinh.

 

Xưa nay hai người họ chưa bao giờ có khái niệm chỉ mẹ mới là người chăm sóc chính còn ba là người phụ giúp. Tuy nhiên Thi Hảo vẫn không thể kìm được sự xúc động bởi vì cô không ngờ từ đầu tiên mà bé con nói lại là mẹ.

 

Lương Tây Kinh nghe thấy thế bèn bước đến gần Thi Hảo, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cảm động lắm hử?”

 

Anh dịu dàng nói: “Đừng khóc, đây là chuyện nên mừng mà.”

 

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Em cũng không muốn khóc đâu.”

 

Lương Tây Kinh bật cười, đưa tay ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành: “Mau ôm Khanh Bảo đi nào, để con bé biết là mẹ đã cảm nhận được tấm lòng của con chứ.”

 

Giọng cô khàn khàn: “Ừm.”

 

Sau ngày tròn một tuổi đó, Khanh Bảo bắt đầu nói được bập bẹ một vài từ.

 

Bước đi cũng ngày một vững vàng hơn.

 

Lúc bé con được một tuổi rưỡi, nhóm Thẩm Âm đến nhà ăn liên hoan bé đã có thể nhận biết được tất cả mọi người, thậm chí còn bi bô gọi tên bọn họ. Dẫu cho phát âm chưa chuẩn lắm, song ở độ tuổi này đã là rất giỏi rồi.

 

Vì vậy mà mấy người Thấm Âm vô cùng ghen tị.

 

Tuổi thơ của cả Lương Tây Kinh và Thi Hảo đều không trọn vẹn, do đó hai người rất chiều chuộng bạn nhỏ Lương Niệm Khanh.

 

Tuy nhiên dù có chiều chuộng đến đâu thì lúc cần vẫn phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, hai người cũng không quá bận lòng vì điều đó.

 

Lương Niệm Khanh có chút kiêu ngạo nhưng tính tình kiêu căng nhỏ xíu này của cô bé lại rất đáng yêu.

 

Khi Khanh Bảo ba tuổi Thi Hảo lại được thăng chức lần nữa.

 

Cô nhậm chức quản lý bộ phận quảng cáo.

 

Lương Tây Kinh vẫn luôn có niềm tin vào cô, chỉ cần Thi Hảo muốn, chắc chắn cô sẽ phát triển rất cao. Đối với những chuyện này cô vẫn luôn không ngừng cố gắng.

 

Anh đánh giá rất cao điều đó, cũng rất thích một Thi Hảo rạng rỡ tỏa sáng.

 

Tình cờ một lần lúc Thi Hảo tham gia một bữa tiệc, có một ông chủ đùa rằng chồng cô rất tự hào về cô.

 

Thi Hảo khéo léo hỏi thêm mới biết được lần đó Lương Tây Kinh dự tiệc, có người biết Thi Hảo thăng chức nên đã cố tình hỏi suy nghĩ của anh về việc bà xã lên chức quản lý công ty quảng cáo khi còn trẻ như vậy thì thế nào.

 

Khi ấy Lương Tây Kinh đã đáp rằng anh cảm thấy rất tự hào và muốn học hỏi thêm từ cô.

Loading...