Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:50:25
Lượt xem: 1

Từ những chuyện như vậy, trong vòng thường có lời đồn rằng vợ Lương Tây Kinh rất nghiêm và anh là điển hình của dạng người cuồng vợ.

 

Lương Tây Kinh cũng chẳng phủ nhận.

 

Ngày hôm đó, Lương Tây Kinh và Thi Hảo dẫn công chúa nhỏ ra ngoài ăn cơm.

 

Vì Khanh Bảo sắp đến tuổi đi nhà trẻ nên Lương Tây Kinh và Thi Hảo muốn tranh thủ cho cô bé đi chơi một chút trước khi nhập học.

 

Trùng hợp sao hai người lại vô tình gặp mặt một vị đối tác trước đây ở phòng ăn.

 

Sau khi chào hỏi vài câu, trước khi đi người đó còn nói với Lương Tây Kinh: “Mắt anh cứ nhìn vợ là sáng hết cả, chẳng lẽ tổng giám đốc Lương là fan của phu nhân thật à?”

 

Lương Tây Kinh cười cười: “Đúng rồi đấy.”

 

Sau khi người đó đi, hai người thấy Khanh Bảo vừa gắp miếng thịt vào miệng vừa nói: “Mẹ ơi mẹ ơi, fan là gì vậy mẹ? Có phải là miến* mà con thích ăn không?”

 

*Chữ fan với miến đồng âm với nhau.

 

Thi Hảo: “…”

 

Lương Tây Kinh: “…” 

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, nhất thời không biết nói sao.

 

Yên lặng một chút, Lương Tây Kinh lau miệng cho bé rồi nói: “Chữ fan mà bác vừa nãy nói có nghĩa là hâm mộ.”

 

Bé Khanh lơ mơ cái hiểu cái không, mở to mắt nhìn bố mẹ: “Hâm mộ là cái gì ạ?”

 

Thi Hảo bật cười, kiên nhẫn giải thích cho cô bé hâm mộ nghĩa là gì rồi nêu cả ví dụ cho bé nghe.

 

Nói một lúc lâu Khanh Bảo tỏ ra đã hiểu.

 

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”

 

Lương Tây Kinh và Thi Hảo đồng loạt nhìn bé.

 

Đôi ngươi của Khanh Bảo loé sáng lấp lánh nhìn hai người, trên khóe miệng còn vương ít dầu mỡ, thốt câu giòn giã: “Con là fan của ba mẹ.”

 

Nghe thấy thế, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng ngẩn ngơ.

 

Hai người im lặng, không nhịn được hôn lên má Khanh Bảo: “Cục cưng nhỏ giỏi quá!”

 

Bé Khanh cười khúc khích, khua tay múa chân tự vỗ tay cho mình.

 

Mỗi lần nhìn Khanh Bảo như thế trái tim của Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều cùng mềm nhũn.

 

“Em bỗng không muốn cho con đi nhà trẻ nữa.” Thi Hảo cảm thán.

 

Lương Tây Kinh rũ mắt: “Hử?”

 

Thi Hảo ngắm nghía khuôn mặt tươi cười đầy ngây thơ của Khanh Bảo: “Liệu đi nhà trẻ rồi con bé còn vui vẻ được như vậy nữa không anh nhỉ?”

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Anh không trả lời được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-318.html.]

 

Hai người im lặng một hồi, Thi Hảo lại nói: “Hay để sang năm rồi hẵng đi?”

 

Lương Tây Kinh: “Cũng được.”

 

Cuối cùng sau một hồi do dự, cả hai vẫn quyết định cho Khanh Bảo đi nhà trẻ.

 

Bé con lớn rồi, cũng phải làm quen với bạn mới và học thêm kiến thức mới.

 

Ban đầu Lương Tây Kinh và Thi Hảo đoán rằng Khanh Bảo sẽ chưa quen nhà trẻ ngay được.

 

Không ngờ là chưa đến một tuần Lương Niệm Khanh đã có thể tự thức dậy từ rất sớm, dặn dì thay quần áo cho rồi ăn sáng, sau đó giục Thi Hảo với Lương Tây Kinh mau đưa cô bé đi nhà trẻ.

 

Lần này, Thi Hảo và Lương Tây Kinh rất đau lòng.

 

Hôm nay là thứ sáu, hai vợ chồng đưa Khanh Bảo đến nhà trẻ, nhìn cô bé hớn hở chào thầy cô giáo rồi tung tăng vào lớp mà lòng không khỏi xót xa.

 

Lương Tây Kinh: “Con bé không thèm quay lại nhìn chúng ta.”

 

Thi Hảo buồn bã: “Có phải con bé có bạn thân không?”

 

“…”

 

Trong một lần hai vợ chồng đón cô bé tan học cũng tìm ra được đáp án của câu hỏi trên.

 

Lúc Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến cổng trường, hai người xuống xe thì thấy một tay Khanh Bảo đang túm lấy một bé trai mặc đồng phục, tay còn lại lục lọi chiếc cặp rồi lấy ra thanh socola mà Lương Tây Kinh mang từ nước ngoài về cho cô bé. Nụ cười trên mặt cô bé rạng rỡ, đưa thanh socola tới trước mặt cậu bạn nhỏ.

 

Không được đáp lại, cô nhóc cũng chẳng tỏ ra tức giận khi bị phớt lờ.

 

Cô bé nhất quyết dúi thanh socola vào tay cậu nhóc, sau đấy nhảy nhót chạy ra khỏi cổng trường.

 

Thấy thế, Thi Hảo và Lương Tây Kinh lặng lẽ nhìn nhau.

 

Trong giây lát, Lương Tây Kinh nghiến răng: “…Sao con bé lại đưa socola của anh cho tên đàn ông khác? Chẳng phải đây là món nó thích nhất sao?”

 

Thi Hảo: “…”

 

Cô im lặng mấy giây rồi đính chính lại: “Thằng bé nhỏ như vậy cũng gọi là đàn ông được à?”

 

Lương Tây Kinh lạnh giọng: “Như nhau cả.”

 

Nghe giọng điệu của Lương Tây Kinh, Thi Hảo biết rõ người này đang ghen tị rồi.

 

Nhìn dáng vẻ vui mừng của con gái, cô cũng hiểu chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra.

 

Trên đường về nhà, Lương Tây Kinh cố gắng kìm nén nhưng không nhịn nổi bèn hỏi con gái: “Khanh Bảo, vừa nãy con nói chuyện với ai ở trường vậy?”

 

Bé Khanh bóc hộp socola và hỏi Thi Hảo có ăn không rồi trả lời Lương Tây Kinh: “Ba ơi, cậu ấy là bạn cùng bàn mới của con đó.”

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Đối với chuyện Lương Niệm Khanh thay đổi bạn ngồi cùng bàn, hơn nữa bạn ngồi cùng bàn lại là một bé trai khôi ngô, Lương Tây Kinh cứ canh cánh trong lòng mãi.

 

Sau khi về đến nhà, Thi Hảo hỏi cô giáo mới biết hôm nay cậu bạn cùng bàn của Khanh Bảo mới đến trường mầm non ngày đầu tiên, trước kia đã đăng ký nhập học nhưng vì trong nhà cậu bé ấy xảy ra một số vấn đề nên kéo dài mấy ngày sau, đến tận hôm nay mới đi học.

 

Lúc cậu bé ấy vào lớp học, cô giáo hỏi có bạn nào đồng ý làm bạn ngồi cùng bàn với bạn ấy hay không, Lương Niệm Khanh cực kỳ nhiệt tình, tích cực giơ tay lên đầu tiên.

Loading...