Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-02-18 18:51:07
Lượt xem: 1

“Thế thì để con suy nghĩ cho kỹ cái đã ạ.” Cô bé nghiêm túc nói.

 

Thi Hảo bật cười, phối hợp với con gái: “Ừ, thế thì Khanh Bảo nhà mình hãy suy nghĩ cho kỹ nhé, xem thử con thích em trai hơn hay em gái hơn, nghĩ xong thì nói cho cha mẹ biết.”

 

Khanh Bảo: “Vâng ạ.”

 

 

Sau khi dỗ Lương Niệm Khanh ngủ, hai vợ chồng về phòng mình nghỉ ngơi.

 

Thi Hảo tắm rửa xong, Lương Tây Kinh vốn định hôn cô thì bị cô đuổi vào phòng tắm.

 

Bước ra từ phòng tắm, Thi Hảo đang định nói chút gì đó với Lương Tây Kinh thì đã bị anh khóa môi, tranh thủ lúc này thế giới chỉ có hai người chứ không có bóng đèn nhỏ cản trở.

 

Không lâu sau, dưới sự trêu chọc của anh, Thi Hảo đã hoàn toàn quên mất mình định nói những gì.

 

Hôm sau, Ôn Ỷ và Thẩm Âm đến nhà.

 

Cả nhóm ăn bữa trưa trong nhà Thi Hảo, sau đó thảo luận cùng nhau ra ngoài dạo phố.

 

Đi dạo một lát, suy xét tới tình trạng sức khỏe của Ôn Ỷ nên Thi Hảo đề nghị cả bọn vào cửa hàng nghỉ ngơi.

 

Thi Hảo cũng dẫn theo Khanh Bảo ra ngoài chơi.

 

Khanh Bảo vốn đang ở bên cạnh im lặng ăn quà vặt, nghe thấy hai chữ cục cưng, ánh mắt con bé tức khắc mở to, tò mò nhìn về phía Thi Hảo: “Mẹ ơi, các mẹ đang nói gì vậy ạ? Cục cưng nào cơ?”

 

Thi Hảo và Ôn Ỷ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói với cô bé: “Trong bụng mẹ nuôi của con có em bé rồi, Khanh Bảo có vui không?”

 

Ôn Ỷ đã có thai, vừa tròn ba tháng, bụng vẫn chưa thể thấy rõ ràng, cho nên Khanh Bảo không hề hay biết.

 

“Thật ạ?” Nét mặt Khanh Bảo tràn đầy vui sướng, vội vàng nhìn về phía Ôn Ỷ: “Mẹ nuôi, mẹ giỏi quá đi!”

 

Nghe vậy, Thẩm Âm không khỏi bật cười.

 

Cô ấy nhìn Khanh Bảo, tò mò hỏi: “Khanh Bảo, những lời này ai dạy con vậy?”

 

Khanh Bảo mờ mịt: “Dì Âm Âm, có phải con nói sai chỗ nào không ạ?”

 

“Không có.” Thẩm Âm bắt chước giọng điệu của cô bé: “Nhưng mà sao con biết mẹ nuôi của con giỏi?”

 

Lương Niệm Khanh: “Con bắt chước trong TV ạ.”

 

Cô bé nói với Thẩm Âm, mấy ngày hôm trước nó từng xem TV với dì giúp việc trong nhà, trong TV có một dì làm việc với cái bụng to đùng, có người khen dì ấy thật là giỏi.

 

“…”

 

Nghe cô bé nói xong, Thẩm Âm nhìn về phía Thi Hảo: “… Nó mới bé tí tẹo mà đã hiểu được tình tiết trên TV rồi hả?”

 

Thi Hảo: “Cô đừng coi thường mấy đứa con nít thời nay.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-321.html.]

Thực ra cô cũng rất bất ngờ.

 

Hai người đang trò chuyện thì Lương Niệm Khanh nói với Thẩm Âm: “Dì Âm Âm, con còn thấy dì xuất hiện trong TV nữa cơ.”

 

Cô bé rất thích xem TV, mỗi ngày Lương Tây Kinh và Thi Hảo sẽ cho phép cô bé được xem TV nửa giờ. Đối với chuyện này, hai vợ chồng đều không quá nghiêm khắc, họ sẽ tôn trọng, hơn nữa thấu hiểu sở thích của Lương Niệm Khanh.

 

Cho dù sở thích của cô bé không giống con nít, họ vẫn tôn trọng con gái mình, chứ không ép con gái phải có những sở thích giống với những bé gái khác.

 

Biết tin trong bụng Ôn Ỷ có em bé, Lương Niệm Khanh vui sướng ăn nhiều một bát cơm.

 

Khi Lương Tây Kinh đến đón hai mẹ con, cô bé còn nói với Lương Tây Kinh rằng sau này cô bé sẽ ăn nhiều hơn lớn lên cao hơn một chút để có thể bảo vệ em gái chu đáo.

 

Thi Hảo nhịn cười: “Sao con biết em bé trong bụng mẹ nuôi của con là em gái?”

 

Hồi chiều, Thi Hảo mới giải thích với cô bé rằng em bé trong bụng Ôn Ỷ có khả năng là em trai, cũng có thể là em gái. Cô không chắc Lương Niệm Khanh có hiểu được hay không, dù sao trông cô bé có vẻ như đã hiểu.

 

Lương Niệm Khanh: “Con không biết.”

 

Nhưng cô bé có cảm giác đó là em gái.

 

Thi Hảo bật cười: “Sao con đáng yêu vậy hả?”

 

Khanh Bảo chớp mắt, nói bằng giọng non nớt: “Mẹ cũng đáng yêu lắm nhé.”

 

Dứt lời, cô bé tò mò hỏi: “Mẹ ơi, trong bụng mẹ nuôi đã có em gái, thế thì con có thể muốn một đứa em trai không ạ?”

 

Nó muốn có đủ cả em trai lẫn em gái.

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh không thể ngờ được rằng cô bé lại đưa ra quyết định là muốn có em trai.

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lương Tây Kinh trả lời: “Ba mẹ sẽ cố gắng, chừng nào có em trai, em gái, ba mẹ sẽ báo cho con biết đầu tiên.”

 

Khanh Bảo: “Thế thì cả nhà mình ngoéo tay nhé.”

 

Hai người không còn cách nào khác, đành phải ngoéo tay hứa hẹn với cô bé.

 

 

Cuộc sống trôi qua từng ngày từng ngay.

 

Nguyện vọng nhà có nếp có tẻ của Thi Hảo, cậu em trai mà Khanh Bảo suốt ngày lải nhải, cuối cùng cũng thỏa mãn ước mong của hai mẹ con vào năm cô bé được năm tuổi.

 

Giống hệt câu nói ngây thơ thuở bé của Lương Niệm Khanh.

 

Đứa con trong bụng Ôn Ỷ là em gái, mà sau khi con gái của Ôn Ỷ chào đời không lâu, Thi Hảo cũng mang thai một đứa bé, đó là một bé trai.

 

Sau khi thấy em trai, Lương Niệm Khanh vui sướng vỗ tay.

 

Cô bé đã có em gái, cũng sắp có em trai.

 

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Thi Hảo thường xuyên thấy mấy chữ “em trai, em gái” xuất hiện trong bài tập làm văn của cô bé, hay là những lúc cô bé trò chuyện với người khác.

Loading...