Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-02-19 10:48:47
Lượt xem: 2

Chưa đầy nửa năm sau, Lương Tây Kinh đã nghe tin Tần Lâm chia tay với bạn gái của anh, chuẩn bị ra nước ngoài du học.

 

Hồi ấy Lương Tây Kinh còn hỏi nguyên nhân, Tần Lâm không trả lời, trái lại là Tần Yến âm thầm nói một câu anh bị người ta đá, không muốn ở lại Bắc Kinh này trông cảnh nhớ người, cho nên mới quyết định ra nước ngoài du học để an ủi vết thương lòng.

 

Tần Lâm bị bạn chặn họng, trong lúc nhất thời lại không tìm được câu nói nào để cãi lại.

 

Anh cắn răng thật chặt, khẽ hừ một tiếng: “Đói rồi, đi căn tin thôi.”

 

Thấy anh đáng thương nên Lương Tây Kinh đành phải đồng ý: “… Đi thôi.”

 

 

Ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên hai người tình cờ chạm mặt trong hội nghị thượng đỉnh tài chính, buổi chiều Ôn Ỷ và Tần Lâm không có bất cứ tương tác nào.

 

Đến ngày hôm sau hội nghị thượng đỉnh tài chính kết thúc, Ôn Ỷ và đồng nghiệp chuẩn bị về khách sạn thì mới gặp lại Tần Lâm một lần nữa. Buổi tối Tần Lâm sẽ tham dự bữa tiệc chúc mừng của bên đứng ra tổ chức hội nghị thượng đỉnh tài chính nên lúc này anh định quay về khách sạn thay một bộ quần áo khác.

 

Còn Ôn Ỷ và đồng nghiệp tạm thời không nhận được thư mời tham dự bữa tiệc, hai người định về phòng khách sạn nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ khởi hành trở về thành phố Giang.

 

Lúc này vẫn còn sớm, đồng nghiệp hỏi Ôn Ỷ lát nữa có muốn ra ngoài ăn cơm, nhân tiện đi dạo với cô ấy hay không.

 

Trước đó Ôn Ỷ đã hẹn ăn cơm với Thi Hảo, có điều Thi Hảo phải đi dự tiệc nên cô vẫn còn dư thời gian.

 

Cô lập tức đồng ý: “Cô muốn ăn gì?”

 

Đồng nghiệp: “Lát nữa đến nơi rồi xem thử. Chủ yếu là tôi muốn đi dạo để mua ít đặc sản về ấy mà.”

 

Ôn Ỷ cười, cùng đồng nghiệp bước vào thanh máy: “OK nhé.”

 

Hai người đi vào thang máy, khi cửa thang máy sắp khép lại thì Tần Lâm và trợ lý của anh xuất hiện ở cách đó không xa.

 

Hai người mặc tây trang phẳng phui, đang sải bước đi về phía họ.

 

Dường như nhận thấy điều gì đó, Tần Lâm ngước mắt lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía Ôn Ỷ.

 

Cửa thang máy dần dần đóng lại, hai người im lặng nhìn nhau, không một ai dời mắt sang chỗ khác trước tiên.

 

Bỗng dưng, đồng nghiệp của Ôn Ỷ thoáng chốc tỉnh táo lại, vội vàng ấn nút giữ cửa thang máy để chờ Tần Lâm và trợ lý của anh tiến vào.

 

“Cảm ơn cô.” Hai người nối đuôi nhau bước vào thang máy, trợ lý của Tần Lâm nói một tiếng cảm ơn.

 

Đồng nghiệp nở nụ cười, nói: “Tổng giám đốc Tần, chúng tôi là phóng viên tài chính kinh tế đến dự hội nghị thượng đỉnh tài chính hôm nay.”

 

Nghe thấy giọng nói của đồng nghiệp vang lên, Tần Lâm mới hơi nghiêng đầu, nhìn cô phóng viên vừa bắt chuyện với mình, anh khẽ gật đầu, sau đó lại liếc Ôn Ỷ một phát, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Chào cô.”

 

Đồng nghiệp của Ôn Ỷ mỉm cười đáp lại: “Chào tổng giám đốc Tần.”

 

Cô ấy vừa nói vừa chạm vào cánh tay Ôn Ỷ để âm thầm nhắc nhở cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-325.html.]

 

Thế nhưng Ôn Ỷ vẫn không hề nhúc nhích. Kể từ khi Tần Lâm bước vào thang máy, cô vẫn luôn cúi gằm mặt xuống nhìn chằm chằm sàn thang máy, chẳng buồn liếc nhìn Tần Lâm dù chỉ một lần.

 

Không lâu sau, thang máy đã lên đến tầng mà Ôn Ỷ đang thuê phòng.

 

Cô bước ra thang máy trước tiên, đồng nghiệp không khỏi cảm thấy xấu hổ, chào Tần Lâm một tiếng rồi mới đi theo cô ra thang máy.

 

Ôn Ỷ không ngoảnh đầu lại. Nhìn bóng lưng từ đầu tới chân đều tỏa ra thái độ lạnh lùng xa cách của cô, Tần Lâm nhếch môi cười lạnh một tiếng.

 

Nghe vậy, trợ lý khó hiểu hỏi: “Sao vậy tổng giám đốc Tần?

 

Tần Lâm nâng tay lên nới lỏng cổ áo, giọng trầm xuống: “Không có gì.”

 

Trợ lý: “…”

 

Một lát sau, Tần Lâm không thể nhịn được nữa mà hỏi: “Trợ lý Lâm.”

 

Lâm Hạo Sâm lập tức đáp lại: “Tổng giám đốc Tần, ngài cứ nói đi ạ.”

 

Tần Lâm cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm được, hỏi: “Cậu đã từng yêu đương bao giờ chưa?”

 

Lâm Hạo Sâm: “… Rồi.”

 

Tần Lâm nhìn anh ấy: “Từng yêu mấy người?”

 

Lâm Hạo Sâm hơi lúng túng, xấu hổ sờ mũi đáp: “Ba người.”

 

“Ừ.” Tần Lâm cũng không bất ngờ.

 

Anh im lặng mấy giây rồi hỏi tiếp: “Sau khi chia tay cậu có gặp lại bạn gái cũ của cậu không?”

 

Lâm Hạo Sâm gật đầu: “Có chứ. Lần trước tôi xin nghỉ với ngài là để tham dự lễ cưới của bạn gái cũ.”

 

“???”

 

Dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Tần Lâm, anh vô cùng khó hiểu: “Cậu đi dự lễ cưới của bạn gái cũ ư?”

 

Lâm Hạo Sâm gật đầu: “Cô ấy gửi thiệp mời cho tôi mà.”

 

Tần Lâm nín thinh.

 

Một lát sau, anh vẫn không nhịn được hỏi tiếp: “Cậu thuộc tuýp chia tay với các bạn gái cũ rồi vẫn có thể tiếp tục làm bạn hả?”

 

Lâm Hạo Sâm: “… Cũng tùy người.”

 

Tần Lâm đã hiểu.

 

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Lâm Hạo Sâm thử hỏi: “Tổng giám đốc Tần gặp phải chuyện khó xử gì à?”

Loading...