Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 331
Cập nhật lúc: 2025-02-19 18:40:56
Lượt xem: 1
Ôn Ỷ nhoẻn miệng cười: “Cậu nhìn tớ bằng bộ lọc quá ưu ái rồi đấy.”
Thi Hảo nhìn cô: “Nếu tớ không dùng bộ lọc ưu ái với cậu thì tớ còn phải xem trọng ai nữa hả?”
Hai người họ là bạn bè của nhau mà.
Ôn Ỷ suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng. Thế là cô không nhịn được nên đã bật cười, sau đó nhìn bạn mình: “Hảo Hảo à.”
“Hửm?” Thi Hảo rủ mắt xuống: “Cậu muốn nói gì nào?”
Ôn Ỷ không lên tiếng trong thoáng chốc, đoạn lắc đầu: “Không có gì cả. Chỉ là tớ muốn nói lời cảm ơn với cậu thôi.”
Thi Hảo liếc nhìn cô: “Sau này cậu không được phép nói câu này nữa đấy.”
Giữa hai người các cô không cần một lời cảm ơn xa lạ đến vậy.
Ôn Ỷ dịu dàng đồng ý: “Được thôi.”
Sau một lúc trầm lắng, Thi Hảo bèn lặp lại câu nói cũ: “Dù sao đi nữa, nếu như cậu vẫn còn thích tổng giám đốc Tần và không thể quên anh ấy thì đừng nghĩ tới những chuyện như xứng hay không xứng nữa. Còn nếu như cậu đã hết thích tổng giám đốc Tần rồi thì từ nay về sau, chúng ta sẽ không tiếp tục quan tâm tới người này nữa.”
Thi Hảo nhìn Ôn Ỷ rồi hỏi: “Cậu hiểu rồi, đúng chứ?”
Cô biết tại sao đối phương lại nói như vậy. Thi Hảo là người hiểu rõ cô nhất, đồng thời cũng biết rằng Ôn Ỷ vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Bởi vì nếu đã thật sự buông tay thì cô sẽ không rủ Thi Hảo uống rượu, thậm chí cũng chẳng đề cập tới Tần Lâm.
Lý do cơ bản và duy nhất khiến Thi Hảo khuyên nhủ, an ủi cô như vậy chính là: Ôn Ỷ vẫn chưa quên được Tần Lâm.
“Tớ biết rồi.” Ôn Ỷ cũng chẳng mạnh miệng hay ăn nói ngang ngạnh nữa mà chỉ khẽ đáp: “Tớ sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Thấy dáng vẻ này của Ôn Ỷ, Thi Hảo vốn định vỗ về cô thêm vài câu nữa nhưng trong lòng cũng hiểu rằng: Khi đối mặt với hiện thực, bất kỳ lời lẽ nào cũng thiếu sức thuyết phục cả.
Đây là chuyện riêng của Ôn Ỷ và Tần Lâm nên cô không tiện can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, đối với loại chuyện này, hai người họ cần phải tự mình suy xét kỹ lưỡng và suy nghĩ thông suốt thì mới có thể vượt qua cửa ải này.
-
Sau bữa ăn chung với Thi Hảo lần đó, Ôn Ỷ lại bận rộn một trận.
Vào ngày hôm nay, cô và một người đồng nghiệp nam phụ trách chụp ảnh tên là Ngô Tuấn Niên đã bay tới Bắc Kinh để công tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-331.html.]
Sau khi máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Ôn Ỷ chợt có loại cảm giác xa lạ như thể lâu ngày không gặp, song lại chẳng có bất kỳ cảm giác thân thương nào.
Cô nhìn sân bay quen thuộc ngay trước mặt mình. Giọng nói của Ngô Tuấn Niên bỗng vang lên bên tai cô: “Ôn Ỷ, tôi nhớ quê nhà của cô là ở Bắc Kinh, phải không nhỉ?”
Ngô Tuấn Niên nhìn cô với dáng vẻ dạt dào hào hứng, sắc mặt đượm ý cười: “Vậy chuyện ăn uống giao cho cô sắp xếp nhé?”
Ôn Ỷ thẳng thắn trả lời: “Đã lâu rồi tôi không trở lại đây. Nếu như anh không ngại việc tôi thu xếp không đủ phù hợp thì chuyện này không thành vấn đề.”
Ngô Tuấn Niên cười cười: “Tất nhiên rồi. Cô cứ sắp xếp đi nhé.”
Ôn Ỷ mỉm cười đáp lại.
Sau khi nhận phòng khách sạn xong xuôi, Ôn Ỷ vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát nhưng Ngô Tuấn Niên lại gửi tin nhắn hỏi cô có đói bụng không, và có muốn xuống lầu ăn tối hay không.
Vì thời gian không còn sớm nữa nên Ôn Ỷ không hề do dự, trả lời rằng: [Được thôi. Anh muốn ăn gì?]
Ngô Tuấn Niên: [Tôi nghe theo cô hết đấy.]
Trông thấy câu này, Ôn Ỷ có phần không biết nên hồi âm như thế nào.
Cô lướt tìm những nhà hàng tương đối nổi tiếng ở khu vực lân cận, sau đó đột nhiên nhìn thấy một quán cơm tư nhân vô cùng quen thuộc.
Ngay khi Ôn Ỷ đang định ghé tới đó thì Ngô Tuấn Niên đã gửi một bức ảnh chụp màn hình cho cô: [Tôi nghe nói nhà hàng này có danh tiếng cực kỳ rầm rộ ở Bắc Kinh, hương vị thức ăn cũng rất ngon. Tối nay chúng ta sẽ ăn ở đây nhé? Cô thấy sao?]
Sợ Ôn Ỷ từ chối nên Ngô Tuấn Niên tiếp tục nhấn mạnh: [Tôi mời cô.]
Ôn Ỷ: [Không cần đâu. Chúng ta cứ chia đôi để mỗi người thanh toán một nửa đi.]
Tiêu chuẩn của quán cơm tư nhân này đã vượt quá mức giá bình quân đầu người mà họ có thể chi trả cho các chuyến công tác, vì vậy bọn họ cần phải tự bỏ tiền túi ra để thanh toán.
Sau khi sửa soạn đơn giản một chút, Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên đã gặp nhau ở sảnh lớn của khách sạn.
Phòng của hai người không ở cùng một tầng.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, nếu đi bộ đến đó chỉ mất mười phút mà thôi.
Các nẻo đường ở Bắc Kinh bị tắc nghẽn nghiêm trọng sau sáu giờ, vì vậy Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên quyết định đi bộ đến đó.