Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-02-20 10:41:01
Lượt xem: 1
Diễn tả bằng hành động xong anh ấy mới nhớ ra mà hỏi: "Giờ hai người đang ở đâu?"
Mới nãy lúc ăn cơm anh ấy đã moi được tin tức từ miệng Ngô Tuấn Niên rằng hai người tới Bắc Kinh công tác, ngày mai đi phỏng vấn rồi ngày một sẽ quay về thành phố Giang.
Ngô Tuấn Niên: "Chúng tôi đang ở một khách sạn gần đây."
Ôn Ỷ bổ sung: "Đi bộ mười phút là đến."
Tần Yến: "Được rồi, vậy tôi không sắp xếp tài xế chở hai người về nữa."
Ôn Ỷ ngước mắt lên: "Không cần đâu."
Nói xong, cô và Ngô Tuấn Niên đi ra ngoài. Tần Yến tiễn hai người.
Tần Lâm mặt mũi lạnh lùng, dáng vẻ không tập trung đi ở sau cùng. Trông anh bây giờ giống muốn rời đi hơn là muốn ra tiễn người ta về.
Tới cửa, Ôn Ỷ quay đầu lại: "Vậy chúng tôi đi trước nhé?"
Tần Yến nhướng mày: "Được, hai người chú ý an toàn."
Ôn Ỷ đồng ý rồi hơi lơ đãng nghiêng đầu sang đối mắt với Tần Lâm. Đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh cứ nhìn cô chằm chằm, bên trong viết đầy hai chữ lạnh lùng.
Sau mấy giây im lặng, môi Ôn Ỷ khẽ mấp máy: "Tổng giám đốc Tần, hẹn gặp lại."
Tần Lâm liếc cô một cái rồi lại quay sang nhìn Ngô Tuấn Niên đứng bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt cực kỳ: "Hẹn gặp lại phóng viên Ôn."
-
Trên đường quay về, Ngô Tuấn Niên đưa mắt nhìn cô gái ngồi cạnh mình mấy lần, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ôn Ỷ biết đại khái anh ấy muốn hỏi điều gì nhưng lúc này cô không có tâm trạng giải đáp thắc mắc cho đồng nghiệp nên giả vờ như không nhìn thấy.
Quay lại khách sạn, đến tầng có phòng của Ngô Tuấn Niên.
Anh ấy nhấc chân bước ra khỏi thang máy, lời nói đến bên miệng rồi biến thành: "Cô nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Ngày mai gặp lại."
Ôn Ỷ cũng cười trả lời: "Ngày mai gặp."
Sau khi tạm biệt Ngô Tuấn Niên, Ôn Ỷ không nặn ra nổi chút vui vẻ nào để đắp lên mặt nữa.
Cô móc điện thoại ra cụp mắt nhìn màn hình sáng lên. Bên trên là tin nhắn Tần Yến gửi tới hỏi cô đã về đến khách sạn chưa.
Tần Yến là một người chu đáo nhưng trên phương diện bạn bè, anh ấy rất ít khi vượt qua ranh giới.
Ôn Ỷ không về khách sạn một mình nên theo lý thuyết thì hẳn là anh ấy không cần lắm miệng ân cần hỏi thăm sự an toàn của cô mới đúng. Nhưng giờ khắc này anh ấy lại hỏi. Tại sao lại hỏi ư? Ôn Ỷ biết rất rõ.
Cô nhìn tin nhắn một hồi rồi trả lời: "Tôi vừa về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-334.html.]
Tần Yến: "Được, cô cần gì ở Bắc Kinh thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Ôn Ỷ còn chưa kịp đáp lại, Tần Yến đã bổ sung thêm một câu: "Tìm anh trai tôi cũng được. Cô có WeChat của anh ấy không? Có muốn tôi b.ắ.n cho cô không?"
Ngón tay Ôn Ỷ siết chặt lại thành nắm đấm, hàng mi khẽ run lên: "Không cần đâu. Nếu có chuyện gì thì tôi tìm anh là được rồi."
Tần Yến: "Được."
Anh ấy đặt điện thoại xuống rồi liếc nhìn người đang lười biếng ngồi uống rượu trên ghế sô pha bên cạnh, đẩy đẩy cái điện thoại đến trước mặt anh: "Cô ấy không muốn lấy WeChat của anh."
Tần Lâm: "..."
Anh liếc nhìn đoạn đối thoại của hai người rồi cười lạnh: "Cậu thêm WeChat của cô ấy từ lúc nào vậy?"
Tần Yến: "?"
Anh ấy ngớ người mất mấy giây, đối mặt với ánh mắt híp một nửa đang nhìn mình chòng chọc của Tần Lâm, cảm thấy có miệng cũng khó mà cãi nổi: "Em quên mất tiêu rồi."
Sau đó anh ấy lại nghi ngờ: "Không phải anh cho rằng em có ý gì với Ôn Ỷ đấy chứ?"
Không đợi Tần Lâm mở miệng, Tần Yến đã giơ tay lên thề: "Anh, anh nghĩ tầm bậy gì vậy hả? Em là loại người đó sao?"
Tần Lâm lạnh nhạt đáp: "Khó mà nói được."
Tần Yến cạn lời lườm anh một cái: "Anh còn muốn em giúp nữa không vậy?"
"Giúp gì?" Tần Lâm biết rõ còn giả đò hỏi.
Tần Yến: "Anh nói đi? Anh không muốn cướp Ôn Ỷ về à?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Lâm trở nên u ám, giọng nói cũng trở nên rét lạnh: "Ai nói với cậu rằng tôi muốn theo đuổi lại Ôn Ỷ?"
"?"
Tần Yến im lặng một hồi rồi đối mặt với anh: "... Anh chưa nói gì nhưng anh thể hiện rất rõ ràng mà."
Tần Lâm bị chặn họng.
Tần Yến nhìn anh một cái rồi cất giọng chân thành: "Anh à, đừng bao giờ mạnh miệng trong chuyện tình cảm. Anh có còn là con nít ba tuổi nữa đâu. Không buông được thì ra tay cướp người về đi chứ. Nhặt lại đồ mình đánh rơi có phải chuyện mất mặt gì đâu mà."
Anh ấy không cho Tần Lâm cơ hội phản bác đã tiếp tục lải nhải: "Vả lại sau khi chia tay Ôn Ỷ anh không yêu đương với ai nữa. Chẳng phải là vì anh không bỏ được người ta à?"
Môi Tần Lâm khẽ nhúc nhích rồi phun ra mấy chữ lạnh như băng: "Chẳng qua là vì anh bận thôi."
Còn lâu anh mới thừa nhận là tim mình vẫn còn hướng về Ôn Ỷ.
Tần Yến khoát khoát tay: "Anh, trước mặt anh em anh không cần làm ra vẻ kiên cường làm gì cả." Anh ấy liếc xéo Tần Lâm một cái rồi thấp giọng nói: "Hơn nữa anh cũng biết tại sao Ôn Ỷ nói lời chia tay anh mà. Nếu không phải nhà cô ấy..."