Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-02-21 10:41:58
Lượt xem: 3

Thi Hảo: "Hả?"

 

Ôn Ỷ nói tiếp: "Cậu nói xem nếu tớ nhận lời ở bên anh ấy, thì có phải sẽ làm anh ấy lỡ dở không?"

 

"Cậu có ý gì?" Thi Hảo không hiểu cho lắm.

 

Ôn Ỷ thản nhiên đáp: "Cậu cũng biết rồi đấy, tớ sẽ không kết hôn."

 

Từ rất lâu về trước, Ôn Ỷ đã chẳng trông chờ gì vào hôn nhân.

 

Trước khi gặp được Tần Lâm, Ôn Ỷ thậm chí còn chẳng tin vào ái tình.

 

Là Tần Lâm thay đổi suy nghĩ của Ôn Ỷ, khiến cô không thể ngăn trái tim mình thích anh.

 

Sau khi hai người chia tay nhau, Ôn Ỷ đã âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nếu như lại gặp được một người mình thích thì có thể yêu đương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không kết hôn.

 

Cô không muốn mình biến thành một oán phụ, cho dù Tần Lâm không phải hạng đàn ông kia.

 

Mà sau khi nảy sinh ra ý niệm này, Ôn Ỷ lại ngày càng kiên định với suy nghĩ đó.

 

Khi tốt nghiệp đại học cô đã suy nghĩ như vậy, đến bây giờ vẫn thế.

 

Thi Hảo ngẩn người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, dường như đang nghi hoặc: “Vậy thì đã sao?"

 

Ôn Ỷ: "Hả?"

 

Thi Hảo huých vào cánh tay cô, tỏ ra hung dữ: “Ôn Ỷ, không kết hôn cũng không phải chuyện gì phạm pháp, sao lại nói là làm Tần Lâm lỡ dở? Là anh ấy tự thích cậu chứ đâu phải cậu ép buộc anh ấy thích mình."

 

Ôn Ỷ chớp chớp mắt, tạm thời không đuổi kịp logic của Thi Hảo.

 

Thi Hảo lén nhìn Ôn Ỷ một cái, thốt ra những lời chính nghĩa hùng hồn: “Nếu cậu thật sự lo lắng thì hãy nói rõ ràng với anh ấy. Sau khi nói rõ rồi, nếu tổng giám đốc Tần d.a.o động ý muốn yêu đương với cậu, thì chúng ta cũng chẳng cần gã đàn ông kia làm gì nữa!"

 

Ôn Ỷ nghe cô ấy nói vậy thì khóe môi thoáng cong lên: “Hảo Hảo."

 

Thi Hảo nhìn cánh tay cô tựa vào người mình: “Làm gì thế?"

 

Ôn Ỷ khẽ đáp: "Tớ cứ tưởng cậu sẽ nói với tớ, tớ quay lại với Tần Lâm một thời gian không chừng lại muốn kết hôn cũng nên, trước hết đừng nghĩ xa như thế."

 

Thi Hảo liếc nhìn cô một cái: “Nói cái gì vậy, cậu làm gì tớ cũng ủng hộ hết. Dù là kết hôn hay những chuyện khác, cậu không muốn thì chúng tớ sẽ không làm."

 

Ôn Ỷ hắng giọng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thi Hảo, cô khẽ thì thào: “Bây giờ tớ cướp cậu khỏi tay tổng giám đốc Lương có còn kịp không?"

 

Thi Hảo nhướn mày: "Vẫn kịp mà."

 

"..."

 

Hai người ngồi một bên trò chuyện, không để ý đến ánh mắt của Lương Tây Kinh và Tần Lâm thi thoảng lại liếc sang bên này.

 

Tần Yến và Hứa Thực ngứa mắt vì hai người mất tập trung, bèn đuổi hai người đi.

 

Tần Lâm và Lương Tây Kinh đưa mắt nhìn nhau, không chút do dự đi về phía Thi Hảo và Ôn Ỷ mà ngồi xuống.

 

Một lát sau, Thi Hảo nói mình buồn ngủ muốn về nhà, Lương Tây Kinh đưa người đi luôn.

 

Ôn Ỷ và Tần Lâm ngồi lại thêm mấy phút rồi cũng đứng dậy rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-347.html.]

Đi ra khỏi hội sở, một cơn gió lạnh ùa tới.

 

Tần Lâm cau mày, nghiêng người theo bản năng, lấy thân mình ra ngăn cản phía đầu ngọn gió: “Có lạnh không?"

 

Anh hỏi Ôn Ỷ.

 

Ôn Ỷ lắc đầu một cái, nhìn sang tiệm trà sữa vẫn còn mở bán bên kia đường.

 

Giờ này người mua trà sữa đã vắng lại càng thêm vắng, tiệm trà sữa thoạt nhìn cũng hơi vắng lặng.

 

Tần Lâm nhìn theo ánh mắt cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Em muốn uống trà sữa à?"

 

Ôn Ỷ hỏi: "Tổng giám đốc Tần có định mời tôi uống một ly không?"

 

Tần Lâm cụp mắt xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cô đăm đăm.

 

Ôn Ỷ không hiểu: "Anh nhìn tôi như thế làm gì?"

 

Tần Lâm thản nhiên hỏi lại: "Tâm tình không tốt à?"

 

"?"

 

Ôn Ỷ ngơ ngác: “Đâu có."

 

Tần Lâm nheo nheo mắt, ngắm nghía cô từ đầu đến chân, có vẻ không tin tưởng cho lắm: “Thật à?"

 

"... Thật đó." Ôn Ỷ cảm thấy kỳ quái: "Sao anh lại hỏi tôi câu này?"

 

Tần Lâm đáp: "Em rất hiếm khi uống trà sữa."

 

Tần Lâm vẫn còn nhớ rõ, trước đây cô gần như không uống trà sữa, có mấy lần hiếm hoi thì đều vào lúc gặp chuyện không vui.

 

Ôn Ỷ kinh ngạc, không ngờ một chuyện quá khứ đã trôi qua nhiều năm, thế mà anh vẫn còn nhớ.

 

Thật ra không phải cô không thích uống trà sữa, mà vì trước kia cảm thấy trà sữa đắt nên mới chọn uống nước khoáng.

 

Mà bây giờ cô không uống là vì cảm thấy không tốt cho sức khỏe.

 

Hai người sang bên kia đường, đi đến cửa tiệm trà sữa.

 

Không cần xếp hàng, Ôn Ỷ ngắm nghía tiệm trà sữa rồi gọi một cốc trà sữa nóng.

 

Tần Lâm không uống loại đồ uống này.

 

Chẳng bao lâu sau, nhân viên cửa hàng đưa trà sữa cho Tần Lâm, anh chọc ống hút vào rồi đưa cho Ôn Ỷ.

 

Ôn Ỷ nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn về phía anh: “Mùi vị cũng không tệ lắm."

 

Tần Lâm không ừ hử gì.

 

Uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, Ôn Ỷ nghiêng đầu nhìn anh: “Nơi này cách chỗ tôi ở không xa lắm, tổng giám đốc Tần đi theo tôi một chặng đường được không?"

 

Tần Lâm cảm nhận sâu sắc rằng cô có chuyện muốn nói với mình, giọng anh cũng hơi trầm xuống: "Được."

 

Hai người thong thả đi dạo dưới bóng đêm.

 

Gió lúc này hơi mạnh, Tần Lâm đi cạnh Ôn Ỷ, gần vị trí lề đường, che chắn cô trong phạm vi an toàn.

Loading...