Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-01-22 12:59:43
Lượt xem: 33
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh có lòng hơn thua trong rất nhiều chuyện nhưng cô không ngờ lòng ganh đua của anh lại mạnh đến vậy.
Nếu như muốn cô phải dùng thành ngữ để hình dung Lương Tây Kinh hì hục suốt mấy tiếng liền, có lẽ bốn chữ “cặm cụi làm việc” là thích hợp nhất.
Sau đó, cô bắt đầu hối hận vì câu nói đó của mình.
Sau khi cuộc yêu sung sướng qua đi, Thi Hảo không muốn cử động dù chỉ là một đầu ngón tay.
Lương Tây Kinh đứng dậy mở cửa sổ để gió bên ngoài luồn vào trong, thổi bay hương vị còn lại bên trong căn phòng.
Xong xuôi anh bèn quay người rồi nhìn chằm chằm cô gái đang nằm bẹp dí trên giường, khóe mắt khóe môi đều toát lên sự vui vẻ: “Em không đi tắm sao?”
“... Anh ôm em đi.” Cả người Thi Hảo đều rít rít, có cả mồ hôi và những thứ Lương Tây Kinh lưu lại trên người mình. Cô im lặng vài giây mới nói tiếp: “Em hết sức rồi.”
Lương tây Kinh mỉm cười rồi bước đến gần, cọ xát vào má cô vô cùng thân mật: “Thi Hảo.”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, cực kỳ gợi cảm.
Tai của cô tê rần, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh anh vừa ngậm lấy vành tai của cô, dỗ dành cô mau nhìn vào cảnh tượng trong gương.
Mí mắt của cô run lên, ép buộc mình xóa bỏ đoạn ký ức đó ra khỏi đầu: “Hửm?”
Lương Tây Kinh: “Anh không thua đúng không?”
“?”
Cô ngơ ngác chớp mắt, sau đó mới hiểu anh đang nói gì.
Không biết cảnh tượng bên ngoài cửa sổ đã trở nên tĩnh lặng từ bao giờ, chỉ có tiếng gió đêm rít qua từng nhánh cây.
Âm thanh của cặp tình nhân trên lầu và hàng xóm xung quanh đều đã biến mất.
Thi Hảo nghiêng tai lắng nghe mấy giây rồi mới xấu hổ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Cô ngừng lại giây lát, tai nóng bừng, gương mặt cũng ửng đỏ, sau đó mới thẹn thùng trả lời: “Anh phiền quá đấy.”
Tại sao có người lại hỏi biển hiện trên giường của mình thế nào cơ chứ?
Lương Tây Kinh bế cô lên khỏi giường rồi ôm vào phòng tắm, sau đó thuận miệng hỏi: “Ai phiền?”
“Em.” Thi Hảo đổi câu trả lời ngay.
Lương Tây Kinh: “…”
Anh cụp mắt, hiếm khi nhìn chằm chằm vào cô ở cự ly gần, yết hầu khẽ trượt lên xuống, sau đó anh cất giọng trầm khàn: “Em không phiền.”
Thi Hảo giật mình, lẳng lặng đối diện với anh.
Một lát sau, cô mới dời tầm mắt đi rồi thỏ thẻ: “Em nói bừa thôi mà, em biết em không khiến người khác cảm thấy phiền.”
Lương Tây Kinh bật cười: “Thư ký Thi nói rất đúng.”
Thi Hảo liếc anh.
Bước vào phòng tắm, cô bảo anh mau thả mình xuống.
Thế nhưng chẳng những anh không thả mà còn nói thế này: “Làm việc không được bỏ dở giữa chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chong-toi-la-ke-thu/chuong-36.html.]
Thi Hảo: “?”
Lương Tây Kinh bình tĩnh nói tiếp: “Anh tắm giúp em.”
“...”
Từ trước đến giờ Thi Hảo không bao giờ từ chối anh về những chuyện như thế này.
Có người phục vụ tận tình, cô vừa vui vẻ vừa thoải mái.
Có điều khi phục vụ những chuyện kiểu như thế rất dễ dẫn đến tình trạng lau s.ú.n.g cướp cò.
Hai người làm một hiệp nữa trong phòng tắm, Lương Tây Kinh mới hoàn toàn buông tha cô.
Khi trở lại trên giường, Thí Hảo còn không nhấc nổi mí mắt. Vốn dĩ anh còn định trò chuyện với cô giây lát nhưng khi nghe cô nỉ non, anh bất đắc dĩ mấp máy môi.
Lương Thi Kinh duỗi cánh tay ra để cô gối lên cánh tay mình, sau đó ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Tiếng gió rít vẫn vang vọng bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có tiếng chim líu lo.
Không biết vì sao, anh cảm thấy lòng mình lắng đọng rất nhiều,
Anh rũ mắt nhìn cô gái trong lòng rất lâu, sau đó ra sức ôm chặt cô thêm.
…
Sáng hôm sau, lúc Thi Hảo mở mắt ra thì thấy Lương Tây Kinh vẫn còn đang ngủ.
Cô cẩn thận nghiêng người, ánh mắt sáng rực ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của anh.
Khi Lương Tây Kinh ngủ, cảm giác người sống chớ lại gần trên người anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ấm áp và tao nhã.
Vẻ bề ngoài của anh vô cùng đẹp mắt. Anh có một gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, đường cong gương mặt góc cạnh sắc bén, mắt sâu tựa biển, mũi cao ngất, bờ môi mỏng manh, từng góc cạnh đều rõ ràng, giống như tuyệt tác của tạo hóa.
Có lẽ do anh đã mệt mỏi thật sự nên ngủ cực kỳ sâu.
Thi Hảo nhìn anh rất lâu mà anh chẳng có phản ứng gì.
Cô không muốn đánh thức anh nên không có ngồi dậy ngay. Thi Hảo với tay lấy điện thoại ở tủ đầu giường, vốn định chơi điện thoại g.i.ế.c thời gian và tiện thể chờ anh thức dậy.
Thế nhưng điều khiến cô bất ngờ đó là cô mới mở điện thoại lên thì đã nhìn thấy mấy tin nhắn do Tần Yến gửi cho cô.
Tần Yến chỉ bí mật liên hệ với cô chừng mấy lần, mà lần nào cũng vì Lương Tây Kinh.
Lần này cũng thế.
Tối qua, sau khi anh ấy đưa Lương Tây Kinh đến sân bay thì đã về nhà.
Xong xuôi mọi chuyện, anh ấy mới nhớ ra phải hỏi thăm tình hình của bạn mình, vì vậy mới gửi tin nhắn hỏi thăm nhưng anh không trả lời bất cứ tin nào.
Nếu là lúc khác, Tần Yến không quan tâm việc Lương Tây Kinh có trả lời tin nhắn hay không.
Nhưng hôm nay thì khác.
Suy đi nghĩ lại, anh chỉ đành nhắn tin hỏi Thi Hảo.
Thi Hảo: “Anh ấy đến đây đã mười một giờ mấy.”
Tần Yến: “Cậu ấy… Vẫn ổn chứ?”