Chớp nhoáng thành phu nhân tổng tài: Thân phận thực sự không thể che giấu - Chương 57: Đưa cô đi mua quần áo
Cập nhật lúc: 2024-11-23 10:21:01
Lượt xem: 12
Đợi anh thanh toán xong quay lại cửa ra vào, Hạ Phồn Tinh nhỏ giọng hỏi anh: "Thế nào? Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền?"
"Hơn năm nghìn." Mạc Dịch Thần nói.
"Quả nhiên không khác gì em đoán, anh xem món vịt quay da giòn kia kìa, rõ ràng chỉ có hai miếng da vịt nhỏ xíu, vậy mà dám lấy của chúng ta một trăm tám mươi tám tệ! Còn có bát cháo kê kia nữa, cho thêm mấy quả táo đỏ vào, vậy mà dám lấy của chúng ta hai trăm tệ, đúng là lừa đảo!"
"Đây là ăn cơm sao, đây rõ ràng là chặt chém! Chỉ có những người không quan tâm đến tiền và kẻ ngốc mới đến nhà hàng kiểu này ăn cơm!"
"Nếu không phải chúng ta có phiếu ăn miễn phí do bạn anh tặng, em sẽ không bao giờ đến đây, sau này em cũng sẽ không đến nữa!" Hạ Phồn Tinh tức giận nói.
"Haha! Hạ Phồn Tinh, tôi nghe thấy rồi! Thì ra hai người dùng phiếu ăn miễn phí đến đây ăn cơm, thảo nào hai người dám vào đây! Thì ra là dùng phiếu, chứng tỏ hai người căn bản không có tiền!" Lúc này, một giọng nói chói tai vang lên từ bên cạnh.
Hạ Phồn Tinh quay đầu lại nhìn, liền thấy Nhậm Giai Duệ và người đàn ông béo kia như thể đã mai phục ở đây từ trước, từ trong góc ló ra.
Người đàn ông béo cũng mỉa mai nói: "Giai Duệ, anh đã nói rồi mà! Bọn họ lấy đâu ra tiền đến đây tiêu xài? Thì ra là phiếu ăn người khác bố thí cho. Chậc chậc chậc! Không có tiền ăn thì thôi đi, vậy mà còn dám chê đồ ăn ít, đúng là đồ nhà quê!"
Hắn ta vốn đã ghen tị với Mạc Dịch Thần vì anh đẹp trai hơn hắn ta.
Cho nên hễ có cơ hội là hắn ta lại ra sức dìm Mạc Dịch Thần.
"Anh yêu, đó là bọn họ không có kiến thức, chưa từng đến nhà hàng cao cấp thế này ăn cơm bao giờ, chúng ta cứ thông cảm cho bọn họ, đừng chấp bọn họ, hahaha." Nhậm Giai Duệ vừa nói vừa che miệng cười đắc ý.
Nghe thấy tiếng cười nhạo của hai người, Hạ Phồn Tinh không hề cảm thấy tự ti.
Cô trừng mắt nhìn hai người, khoanh tay, lạnh lùng nói: "Dùng phiếu ăn thì làm sao? Phiếu ăn cũng là dùng tiền mua, chúng tôi có ăn quỵt của ai đâu, sao lại không được dùng?"
"Nhưng đây cũng không phải là phiếu ăn do chính hai người mua, là người khác tặng cho hai người, điều này chứng tỏ hai người căn bản không tiêu xài nổi, vậy mà còn ở đây giả vờ giàu có!" Nhậm Giai Duệ hừ lạnh.
Hạ Phồn Tinh khinh thường nhướng mày, "Đúng vậy! Phiếu ăn này là người khác tặng cho chúng tôi, thì sao? Điều này chứng tỏ chúng tôi có quan hệ rộng, có người tặng phiếu ăn đắt tiền như vậy cho chúng tôi. Còn hai người thì sao? Có ai tặng cho hai người không?"
"..." Nhậm Giai Duệ lập tức nghẹn lời.
Diệu Diệu
Cô ta lập tức ngẩng cao đầu kiêu ngạo, "Chúng tôi có nhiều tiền, không cần người khác tặng. Không giống như mấy kẻ ăn mày, bản thân không có, chỉ biết vác mặt đi xin xỏ người khác."
"À đúng rồi! Tấm thẻ kim cương kia của hai người cũng là người khác tặng chứ gì? Cầm lông gà của người khác, đến đây làm lệnh tiễn, ra vẻ ta đây, đây là mượn oai hùm phải không?" Vương Đông cũng nhếch mép cười, vẻ mặt khinh thường.
"Không chỉ là mượn oai hùm, tôi thấy bọn họ chính là thích sĩ diện!" Nhậm Giai Duệ chế nhạo.
Thấy hai người này ăn nói hàm hồ như vậy, Mạc Dịch Thần lạnh lùng nheo mắt lại, trên người tỏa ra hơi lạnh!
Thấy anh sắp nổi giận, Hạ Phồn Tinh đột nhiên chắn trước mặt anh, cười lạnh nhìn hai người kia: "Sĩ diện? Tôi không giống như mấy người phụ nữ kia, vì tiền mà bán thân, cũng chẳng quan tâm đối phương là ông già hay gã béo lùn, chỉ cần cho cô ta tiền là cô ta sẽ ở bên người đó."
"Bạn trai tôi cũng không giống như mấy gã đàn ông bất tài kia, dẫn phụ nữ đi ăn cơm ở nhà hàng, vậy mà bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người!"
"Cô!" Nhậm Giai Duệ và Vương Đông nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Phồn Tinh.
Hai câu nói này của cô, lập tức mỉa mai cả hai người bọn họ!
Hạ Phồn Tinh lại nói: "Bạn học cũ, đời người chỉ có một lần, tôi khuyên cô một câu, ăn ngon mặc đẹp một chút đi! Đừng vì tiền mà bất chấp tất cả!"
"Anh yêu, chúng ta đi thôi." Vừa nói, Hạ Phồn Tinh vừa thân thiết khoác tay Mạc Dịch Thần, dưới ánh mắt ghen ghét của Nhậm Giai Duệ, tự tin rời đi.
"Con tiện nhân!" Nhậm Giai Duệ tức giận mắng.
Con nhỏ này là đang mỉa mai cô ta vì tiền mà tìm một tên bạn trai xấu xí sao?
Chết tiệt!
Thật sự tức c.h.ế.t cô ta rồi!
Tại sao Hạ Phồn Tinh lại tìm được người bạn trai đẹp trai như vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chop-nhoang-thanh-phu-nhan-tong-tai-than-phan-thuc-su-khong-the-che-giau/chuong-57-dua-co-di-mua-quan-ao.html.]
...Nhưng cô ấy lại chẳng tìm được ai cả?
Cô ta tìm toàn mấy gã già khú đế hoặc xấu như ma cấu, đúng là bực c.h.ế.t đi được!
Vương Đông đứng bên cạnh cũng mặt mày tái mét.
Hắn ta vốn định cười nhạo Hạ Phồn Tinh và bạn trai cô, ai ngờ lại bị phản dame.
Thật là tức muốn nổ phổi!
Còn Mạc Dịch Thần, anh định ra tay bảo vệ Hạ , giúp cô trút giận.
Nhưng anh còn chưa kịp hành động, Hạ Phồn Tinh đã mắng cho hai kẻ thần kinh kia tơi tả hoa lá, sức chiến đấu quả thực bùng nổ, căn bản chẳng cần anh ra mặt.
Thực ra Hạ Phồn Tinh cũng không định mỉa mai hai người này.
Nhưng bọn họ quá đáng quá, đã dám khiêu khích trước thì đừng trách cô không khách khí!
Sau đó, Mạc Dịch Thần đưa Hạ đến tầng một của tòa nhà.
Tầng một là khu vực chuyên bán đồ xa xỉ.
Nhìn những cửa hàng sang trọng, cao cấp trước mặt, Hạ Phồn Tinh ngạc nhiên hỏi: "Anh Mạc, anh đưa em đến đây làm gì? Đồ ở đây đắt lắm, chúng ta không mua nổi đâu."
"Anh có thẻ mua sắm mà? Chúng ta có thể dùng thẻ để mua." Mạc Dịch Thần lại thản nhiên nói dối.
Anh vốn đưa Hạ Phồn Tinh đi dạo trung tâm thương mại, tất nhiên là muốn mua đồ cho cô rồi.
Hạ Phồn Tinh nói: "Thẻ mua sắm của chúng ta chỉ dùng để mua đồ gia dụng thôi, em vừa thấy ở tầng hầm có một siêu thị lớn, hay là chúng ta đến siêu thị mua đồ, như vậy mới tiết kiệm."
Nếu dùng tiền mua đồ xa xỉ thì thật là lãng phí!
"Em yên tâm, tiền sinh hoạt phí anh sẽ lo, mà mấy cái thẻ này không dùng được ở siêu thị, chỉ có thể mua đồ xa xỉ thôi."
"Cái gì? Không dùng được ở siêu thị? Chỉ mua được đồ xa xỉ? Tại sao vậy?" Hạ Phồn Tinh tròn mắt khó hiểu.
Mạc Dịch Thần ánh mắt lấp lánh: "Vì đây là thẻ tập đoàn Đế Hoa tặng cho bạn anh, họ quy định chỉ được dùng ở một số thương hiệu nhất định trong trung tâm thương mại của tập đoàn Đế Hoa, những nơi như siêu thị thì không dùng được!"
"Ồ, ra là vậy."
Hạ Phồn Tinh đoán, có lẽ tập đoàn Đế Hoa không muốn bị thiệt hại quá nhiều, nên không cho mọi người mua những thương hiệu bình dân, mà chỉ cho mua những thương hiệu xa xỉ này.
Như vậy vừa lấy lòng nhân viên, vừa tăng doanh số cho thương hiệu của mình.
Mạc Dịch Thần lấy ra mấy tấm thẻ mua sắm, "Anh vừa xem qua rồi, trong thẻ này chắc có khoảng 100 nghìn tệ. Mấy cái thẻ này cũng sắp hết hạn rồi, nếu không dùng thì cũng lãng phí."
Giả nghèo đúng là có điểm này không tốt, muốn mua đồ cho vợ cũng không có lý do.
Chỉ đành bịa ra đủ loại lời nói dối.
May mà Hạ Phồn Tinh rất tin tưởng anh, không hề nghi ngờ.
"Lại sắp hết hạn rồi? Vậy được rồi, vậy chúng ta nhanh đi mua, tiêu hết còn hơn để hết hạn!" Hạ Phồn Tinh không hề nghi ngờ lời Mạc Dịch Thần nói, bởi vì vẻ mặt của anh trông rất thật.
"Đi, chúng ta qua đó xem trước đã, em xem có thích gì không." Mạc Dịch Thần vừa nói vừa kéo tay Hạ Phồn Tinh đi về phía trung tâm thương mại.
Khoảnh khắc bị anh nắm tay, trái tim Hạ Phồn Tinh lại "thình thịch thình thịch" đập loạn nhịp, cứ như có một chú thỏ con đang chạy nhảy lung tung trong lòng vậy.