Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-06 00:35:37
Lượt xem: 7

Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn cô chạy về phía mình.

 

Ánh hoàng hôn ảm đạm để lại vệt sáng trên người cô. Trên đường, dòng xe cộ chuyển động, bóng dáng cô là cảnh đẹp nhất trong nắng chiều tháng tư. Người gõ cửa xe vẫn tiếp tục, thái độ có hơi gấp gáp.

 

Vẫn luôn chạy chậm đến bên cạnh anh, Hạ Thụ mỉm cười xinh đẹp: “Chú Lưu, chú đừng nóng vội, người này là bạn của cháu, đang chờ cháu, không phải cố ý chiếm đường.”

 

Hoắc Cận Hành ngồi ở trong xe, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô.

 

“À…” Sắc mặt của người gõ cửa xe hơi dịu lại, thái độ cũng thả lỏng.

 

Hầu hết cửa hàng buôn bán trong khu vực ngõ Đồng Hoa này đều biết Hạ Sấu. Cả nhà cô không phải người địa phương, đầu năm nay mới chuyển vào ngõ, vì bận nên thường xuyên ăn đồ ăn sẵn ở ngoài.

 

Cô gái nhỏ nhà họ Hạ này đặc biệt khiến người ta nhớ rõ, gương mặt xinh xắn, giọng nói ngọt ngào, tính cách lại tốt, mỗi khi đến nhà bọn họ mua cơm, ông ta luôn múc nhiều thêm nửa muôi đồ ăn.

 

Chú Lưu “chà” một tiếng: “Chú còn tưởng là ai đấy! Đậu xe chắn ở đây có để cho ai làm ăn không? Lần này bỏ qua, Tiểu Sấu à, lần sau bạn của cháu lại tới, bảo họ chờ ở đầu ngõ, đứng đây sẽ ảnh hưởng người khác!”

 

“Cháu biết rồi, chú Lưu.” Hạ Thụ cười: “Thực sự xin lỗi, cháu bảo anh ấy đi ngay đây, mong chú thứ lỗi.”

 

Cô đi tới cạnh cửa sổ xe của anh, ngón tay cong lại gõ nhẹ cửa, nói khẽ: “Đi theo em.”

 

Nhịp tim Hoắc Cận Hành từ từ tăng tốc.

 

Cô nói rồi đi về phía trước, trên lối đi bộ cũ kỹ chật hẹp, vừa đi còn vừa xem xem anh có theo kịp hay không.

 

Anh chậm rãi lái xe chạy theo, giữ khoảng cách một mét phía sau cô. Ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng của cô, tay cầm vô lăng cứng ngắc tái nhợt.

 

Chân của cô gái bước trên bóng cây, dường như sợ mình không theo kịp tốc độ của xe thể thao, thỉnh thoảng lại chạy hai bước nhỏ.

 

Trong chớp mắt ấy, Hoắc Cận Hành bỗng nhiên rất mong con đường này không có điểm cuối.

 

Anh cứ như vậy đi theo sau lưng cô, đi mãi. Đi tới một đoạn đường vắng người, Hạ Thụ dừng bước, quay lại nói với anh: “Được rồi, chỗ này là được. Anh đi mau đi, đi tiếp một đoạn là đường lớn…”

 

Lời còn chưa dứt, Hoắc Cận Hành mở cửa xe bước ra, đứng ở trước mặt của cô: “Đi một chút không?”

 

Ánh mắt Hạ Thụ hơi xao động.

 

Nắng chiều nặng nề, trên khu phố cũ thỉnh thoảng có vài ba ô tô đi qua, trên bức tường đá bên đường có hai bóng người cùng nhau bước đi dọc con phố đầy cánh hoa, không ai mở miệng trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-111.html.]

 

Trong cơn gió chạng vạng của tháng tư mang hơi lạnh, cô gái mặc chiếc váy trắng dài quá gối và áo len màu sẫm, bị gió thổi thoáng co người lại.

 

Hoắc Cận Hành nhận thấy điều ấy, bước chân hơi chậm lại một giây. Anh cởi áo vest của mình ra rồi nhẹ nhàng khoác lên vai cô.

 

Hạ Thụ ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu lên.

 

Đôi mắt màu tối của Hoắc Cận Hành nhìn cô: “Gió lạnh.”

 

“Còn anh thì sao?”

 

“Anh không lạnh.”

 

Trên áo khoác của anh còn mang theo mùi hương và hơi ấm của anh, giống hệt với gió tuyết ấm áp trong trí nhớ của cô.

 

Cô vô thức cúi đầu khẽ ngửi, rất muốn sở hữu nó lâu một chút, không muốn trả lại cho anh. Ánh mắt rơi xuống trên người cô, trong đầu Hoắc Cận Hành nhớ tới những lời kia của Chu Tung Kỳ.

 

 

Trưa hôm nay, khi từ Hoa Nhất trở lại Quân Dục, Chu Tung Kỳ liền báo cáo tư liệu liên quan đến “Hạ Sấu” đã được sắp xếp xong, anh có thể xem qua rồi.

 

Trong tài liệu cho biết cô tên là Hạ Sấu, năm nay hai mươi ba tuổi. Ba là Hạ Dũng Hải, mẹ đã qua đời. Gia đình là người Hải Thành. Còn có một người cô đã ly hôn tên là Hã Mẫn Văn và em họ Mã Tuấn sống cùng nhau.

 

Cô không học lên đại học, mười bảy tuổi đã đi làm, từng làm rất nhiều loại công việc. Nhân viên phục vụ, phát tờ rơi, bán hàng, telesale,… Đi rất nhiều con đường, chịu rất nhiều đau khổ. Khi trông thấy một chỗ trong tài liệu, anh dừng lại.

 

“Hạ lão tiên sinh qua đời rồi?”

 

“Vâng.” Chu Tung Kỳ nói: “Mất vào tháng 12 năm 20XX, theo tôi điều tra, trước năm ấy ở Hải Thành không có gia đình này, có vẻ tên và các thông tin khác đều là đổi sau đó, Hạ lão tiên sinh sai người làm.”

 

 

Trong lồng n.g.ự.c của anh như có một đôi tay siết chặt trái tim, chậm rãi siết chặt. Chậm rãi đứng lại ở một chỗ ánh hoàng hôn rực rỡ, gọi cô: “Hạ Thụ.”

 

“Hửm?” Hạ Thụ cũng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

 

Nắng chiều ấm áp rơi xuống trong con ngươi trong suốt của cô, Hoắc Cận Hành ngắm nhìn, nói: “Ông nội Hạ qua đời như thế nào?”

 

Hạ Thụ ngừng một lát.

Loading...