Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-03-06 11:45:19
Lượt xem: 5

Nếu không vì vậy, có lẽ cô và anh đã không mất liên lạc suốt bảy năm, thậm chí chưa từng đề cập với anh về những việc này.

 

Cố gắng làm cho suy nghĩ bình tĩnh lại, anh mở mắt ra hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

 

“Tần Dã muốn gặp cậu.” Thẩm Hoài Xuyên nín cười lắc đầu: “Cậu ta nói cậu cho cậu ta vào danh sách đen rồi.”

 

“Không gặp.” Hoắc Cận Hành nhíu mày.

 

“Không thì cậu cứ nói thẳng sự thật cho cậu ta.” Thẩm Hoài Xuyên lắc đầu thở dài: “Cậu cứ thầm giận cậu ta, cậu ta cũng chẳng biết được, chỉ có mình cậu khó chịu.”

 

Hoắc Cận Hành không trả lời, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt lạnh lùng, lại không lọt nổi vào trong đôi mắt sâu của anh.

 

Thẩm Hoài Xuyên im lặng nhìn anh, tự dưng nhớ tới cảnh tượng mùa đông năm ấy.

 

Thời niên thiếu, anh ấy và Tống Hành không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng mỗi một lần đều để lại ấn tượng rất sâu sắc.

 

Nói đến cùng là tò mò, chỉ nhớ rõ tấm lưng dường như luôn chịu cực khổ, nếm trải chửi rủa, cô lập, gièm pha nhưng vẫn luôn thẳng tắp kia.

 

Anh tựa như thấp kém nhưng lại đầy kiêu hãnh, không lộ vui giận, thản nhiên trước xỉ nhục. Ông nội anh ấy từng nói, người như vậy, đáng làm bạn.

 

Cứ tưởng rằng năm ấy sau khi anh về nhà sẽ không còn cơ hội gặp nhau, lại không ngờ đến mùa đông năm ấy.

 

Thật ra Thẩm Hoài Xuyên biết từng có một khoảng thời gian Tống Hành có địch ý với mình, bây giờ nghĩ lại nguyên nhân ngây thơ đến nực cười.

 

Mà mùa đông ấy, làm anh có thể buông hết thảy kiêu ngạo tự tôn, đỏ mắt đứng trước mặt anh ấy, hỏi về tin tức của Hạ Thụ với đau khổ mà chân thành, trong lòng anh ấy còn chưa hết kinh ngạc.

 

Cũng chính khoảnh khắc đó, anh ấy nhận định người bạn này, muốn làm bạn tri kỷ với anh.

 

Thoát khỏi dòng hồi ức, thấy anh không đáp lời, Thẩm Hoài Xuyên đứng dậy: “Được rồi, tôi chuyển lời xong rồi, làm thế nào thì tùy cậu.”

 

“À phải rồi.” Vừa bước được hai bước, anh ấy lại dừng lại, xoay người, nói: “Còn chuyện này muốn nói với cậu, Diane sắp về nước rồi.”

 

Hoắc Cận Hành hồi tưởng lại, cảm thấy mờ mịt: “Diane?”

 

Người đó là ai?

 

Thẩm Hoài Xuyên  không hề cảm thấy kỳ lạ với biểu cảm của anh, nở nụ cười, bổ sung: “Tưởng Nguyệt Viện.”

 

 

Hôm nay Hạ Thụ về nhà muộn.

 

Chương trình quay trước của Tần Dã quay mất mười mấy tiếng, làm cô ngồi ở trường quay đến đau lưng mỏi gối. Lúc đến bãi đỗ xe cũng đã gần mười hai giờ.

 

Hạ Thụ lái xe ô tô về thẳng tứ hợp viện.

 

Đèn ngõ đã tắt hơn phân nửa, tầm nhìn không rõ ràng lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-115.html.]

 

Hạ Thụ lái xe tới trước cửa nhà số 16, khóa xe trước cửa.

 

Khi đó, có một đôi tay đưa tới, kéo mạnh cánh tay của cô, đưa cô tới một góc trống ở cạnh sân.

 

Lưng cô dựa vào tường, người kia đưa tay kê ở sau lưng cô trước một bước, không để cô bị đụng đau.

 

Tim Hạ Thụ đập nhanh, tay run rẩy dò tìm trong túi áo mình.

 

Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô có thói quen ra ngoài sẽ mang theo còi báo động, lúc này lại mãi không thể tìm thấy,

 

“Hạ Thụ.” Mãi đến khi giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai cô: “Là anh.”

 

Hạ Thụ sửng sốt trong giây lát.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nhịp tim của cô tăng lên không kiểm soát. Nhìn người trước mặt không chớp mắt, nhẹ giọng thăm dò, “A Hành?” 

 

Ánh đèn u ám, anh quay lưng lại với ánh sáng, cả thân hình hòa với ánh đèn, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy ảm đạm.

 

Anh trả lời, “Ừ.”

 

Tay Hạ Thụ vô thức siết chặt túi áo, không thể tin nổi, “Sao anh…”

 

“Anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng anh trầm, mùi rượu nồng nặc lẫn trong hơi thở lạnh lẽo, “Xin lỗi vì đã làm em sợ.”

 

Hạ Thụ ngạc nhiên hỏi, “Anh uống rượu?”

 

“…Ừ.”

 

Anh dừng lại một chút nhưng vẫn thừa nhận, một tay đỡ sau lưng cô, một tay đỡ dạ dày.  

 

Hạ Thụ lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn với anh.

 

Nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh di chuyển đến chỗ sáng, lúc này Hạ Thụ mới nhận ra toàn bộ khuôn mặt anh trắng bệch, thái dương đổ mồ hôi, chỉ có đôi mắt mang màu sắc nhưng lại tối, đang ngấm ngầm chịu đựng.

 

Cô hơi giật mình, thời gian trôi qua nhưng chàng trai đó vẫn vậy.

 

Cho dù  bị thương cũng chẳng sợ đau, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, tự kiềm chế, mặt không đổi sắc, trừ khi đạt đến cực hạn.

 

Tay Hạ Thụ run rẩy đỡ anh, cổ họng anh bắt đầu sưng lên, “Anh, anh bị sao vậy? A Hành, anh bị sao vậy?”

 

Hoắc Cận Hành nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã cố nén cuối cùng cũng yếu đi: “Đau dạ dày…”

 

“Đau dạ dày… Đau dạ dày!”

 

Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, thấy một chiếc ghế đá dưới gốc cây không xa, cô vội vàng đỡ anh ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt anh và nói: “Đừng cử động, gần đây có hiệu thuốc, em đi mua thuốc cho anh, chờ em nhé!”

 

Cô đứng dậy muốn chạy đi, nhưng cánh tay bị một lực mạnh kéo lại, giây tiếp theo lảo đảo ngã vào một vòng tay

Loading...