Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:36:20
Lượt xem: 4

Thấy cô luống cuống như vậy, lòng anh rất ấm ấm áp, nhẹ giọng nói: “Anh không sao, dạ dày không đau, cũng không cần đến bệnh viện, em đừng lo lắng.”

 

“Thật sao? Nhưng anh vừa mới khỏe lại! Không được, chúng ta phải đi đến bệnh viện! Nếu tái phát bệnh thì phải làm sao?” Giọng cô vẫn còn lo lắng.

 

Đêm tháng sáu, ngoài trời có gió nhẹ.

 

Hoắc Cận Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng trước mặt, bàn tay đang buông thõng bên hông lặng lẽ siết chặt như đang chịu đựng điều gì đó: “Anh thật sự không sao, anh đã khỏi bệnh từ lâu rồi, lần trước là do vấn đề về rượu, em đừng lo lắng.”

 

Hạ Thụ nhìn anh không chớp mắt: “Nhưng mà…”

 

“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Hành đột nhiên ngắt lời cô: “ Em về nhà bằng cách nào?”

 

Cô khựng lại, vô thức trả lời: “Đi xe bus…”

 

Nơi này không xa ngõ Đồng Hoa, có một tuyến xe bus số 698 chạy được.

 

“Ừ.” Giọng nói của anh rất trầm nhưng vẫn rất dịu dàng: “Muộn rồi, em mau về nhà nhé? Lát nữa anh còn có hẹn, không thể đưa em về được, đừng giận anh nhé.”

 

“Nhưng…”

 

“Ngoan.” Dường như không thể nhịn được nữa, lòng bàn tay anh chạm vào má cô run rẩy không thể nhận ra, anh cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh sẽ đi tìm em sau.”

 

Cách đó không xa có trạm dừng xe bus, đúng lúc đó có một chiếc bus 698 chạy tới, Hoắc Cận Hành vội vàng tiễn cô lên xe bus.

 

Hạ Thụ không kiên trì được nữa, cô tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, mở cửa sổ ra lo lắng nhìn anh: “A Hành!”

 

Hoắc Cận Hành đứng ở bên ngoài cong môi nhìn về phía cô.

 

Hạ Thụ la lớn dặn dò: “Anh ơi, lát nữa anh nhớ phải uống thuốc đó. Nếu khó chịu thì nhất định phải đi bệnh viện, đừng chịu đựng! Anh đã hứa với em rồi đó.”

 

“Được.” Hoắc Cận Hành mỉm cười gật đầu.

 

Xe bus chầm chậm di chuyển. Hoắc Cận Hành nhìn chiếc xe bus 698 quẹo vào góc đường, anh xác nhận cô hoàn toàn không nhìn thấy anh nữa, mới xoay người.

 

Cách đó có một bóng đèn đường bị hỏng, bóng đèn mờ chập chờn.

 

Anh đi đến đó, tay vịn vào cột đèn, dường như rất đau đớn, lông mày run rẩy, đôi mắt nhắm lại một lúc, đột nhiên khom lưng.

 

Sau đó anh nôn một lúc.

 

Đêm nay anh không ăn gì, nôn ra chỉ đều là rượu. Đợi đến khi gần xong, cơn đau bụng quen thuộc ập đến, đau giống như bị d.a.o cắt qua.

 

Trán anh rịn ra từng lớp mồ hôi, bàn tay vịn vào cột đèn của bắt đầu siết chặt trong vô thức.

 

Có người đi qua nhìn thấy tình hình không ổn, chủ động tiến lên hỏi thăm: “Anh ơi, anh có khỏe không vậy?”

 

“Tôi……” Dường như sức lực nói chuyện của anh cũng bị cơn đau lấy đi: “Tôi không sao…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-164.html.]

Tay phải run rẩy sờ vào túi áo của mình, anh muốn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Thẩm Hoài Xuyên.

 

Nhưng có lẽ cơn đau đã khiến đầu óc của anh chậm chạp hơn, hơn nửa ngày anh cũng chưa lấy ra được.

 

“A Hành!” Giữa lúc m.ô.n.g lung, có giọng nói giống như xuyên thấu lớp sương mù màn đêm, truyền đến theo gió.

 

Hạ Thụ vội vàng chạy tới gần, gương mặt ửng hồng, mái tóc bị gió làm rối tung.

 

Hạ Thụ nhìn thấy dáng vẻ đồ của anh từ xa, cô sợ đến phát điên, bàn tay run rẩy đi tới đỡ vai anh.

 

“A Hành!”

 

“Hạ Thụ…” Trong đôi mắt đen láy của Hoắc Cận Hành phản chiếu hình ảnh cô gái của anh: “Sao em lại quay lại…”

 

Lưng của người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc, giọng nói yếu ớt như tơ nhện, giống như gió thổi qua là có thể tan biến.

 

Nước mắt của Hạ Thụ nhanh chóng rơi xuống.

 

“Anh lại gạt em!” Cô đánh nhẹ vào n.g.ự.c anh, dường như cô rất sốt ruột, rất tức giận, giọng nói nữa nở.

 

Vừa nãy xe bus mới di chuyển được một lát, cô đã nhận ra có điều không đúng.

 

Đáng lẽ cô phải nhận ra sớm hơn, bất cứ lúc nào, ở đâu, bất cứ trong trường hợp nào, anh luôn thu xếp ổn thoả cho cô rồi mới chịu rời đi. Sao anh có thể để cô rời đi trước một mình được?

 

Trừ trường hợp anh bị đau.

 

Nói gì mà không đau, không sao đâu! Đều là lừa cô!

 

Lúc nào cũng không chịu nói ra, luôn nhẫn nhịn một mình! Nếu cô không quay lại, chắc chắn anh lại cắn rắn chịu đựng trong im lặng.

 

Thật sự khiến cô sắp tức c.h.ế.t rồi!

 

“Không có lừa em.” Hoắc Cận Hành cố gắng cong môi với cô: “Thật sự là không sao đâu.”

 

Cuối cùng vẫn là Hạ Thụ đau lòng vì anh, cô nắm lấy bàn tay phải của anh, nức nở nói: “A Hành, anh đừng sợ, em sẽ đưa anh đi bệnh viện ngay lập tức!”

 

Cô nhìn xung quanh muốn bắt taxi.

 

“Anh không đi bệnh viện.” Hoắc Cận Hành nhắm mắt, bàn tay bị cô nắm lấy run lên bần bật: “Hạ Thụ, em đừng nắm tay anh….”

 

Lúc đau, anh luôn vô thức dùng sức, bàn tay trắng mịn của cô, anh sợ nếu anh lắm quá mạnh thì tay cô sẽ đau, ra sức chịu đựng.

 

Đương nhiên Hạ Thụ có thể nhìn ra được anh đang âm thầm chịu đựng.

 

Trong lòng của Hạ Thụ chua xót.

 

Rõ ràng là anh đang vô cùng đau đớn, lại còn lo lắng sẽ làm đau cô. Cô bướng bỉnh tách từng ngón tay của anh ra, sau đó năm ngón tay từ từ luồn qua kẽ tay anh, mười ngón tay đan lấy nhau, dùng sức nắm chặt.

 

Cô sẽ không rời xa anh nữa.

Loading...