Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-03-13 18:47:44
Lượt xem: 10

Lúc cô một mình lén lên mạng tìm kiếm tên của anh vào đêm khuya, anh đang ở bờ đại dương đối diện nhận được điện thoại đến từ Thanh Thành.

 

Lúc cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình điện thoại nhớ đến anh, anh cũng nhìn vào màn hình điện thoại trống trơn vọng tưởng bản thân nhận được cuộc gọi từ cô.

 

Nghĩ như vậy, dường như anh không thấy tịch mịch…

 

Con đường trong bảy năm, bọn họ không ở bên nhau nhưng trái tim vẫn hướng về nhau.

 

Anh không rời khỏi, cô cũng vậy.

 

*

 

Nói xong hết thảy thì bóng cây cũng vẫn nghiêng ngả, con mèo trắng lười biếng nằm hưởng ánh mặt trời, ngủ rất say sưa.

 

Hoắc Cận Hành nhìn thấy một mảnh lá đa rơi xuống.

 

“Đau lòng sao?” Thấy hồi lâu anh không nói gì, Mã Tuấn không nhịn được đẩy đẩy vai anh.

 

Hoắc Cận Hành chỉ nhếch khóe miệng, không hề nói gì.

 

Ánh mắt anh trùng xuống.

 

“Này này, không cần đau lòng.” Mã Tuấn chậm rãi nói: “Chị họ của tôi nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thật ra rất mạnh mẽ đấy, có khi còn mạnh mẽ hơn đàn ông đấy! Chị ấy cũng không muốn anh đau lòng nên anh không cần phải vậy.”

 

Trái tim trong lòng n.g.ự.c Hoắc Cận Hành nẩy lên, vừa cảm thấy căng đầy vừa cảm thấy trống rỗng.

 

Đúng vậy, cô vẫn luôn kiên cường. Kiên cường khiến cho anh kinh ngạc cũng khiến lòng anh đau xót.

 

Mã Tuấn nghĩ đến cái gì đó: “Đúng rồi! Có vật này anh chắc chắn rất muốn xem đấy! Đi thôi! Tôi dẫn anh đi xem!”

 

Cậu ta vừa nói vừa đưa tay túm anh đứng dậy đi về phía một căn phòng.

 

Phòng này chính là phòng của Hạ Thụ.

 

Thấy Mã Tuấn lục lọi trong phòng cô, Hoắc Cận Hành nhíu mi: “Đừng làm lộn xộn đồ của chị cậu.”

 

Mã Tuấn tỏ vẻ không sao cả: “Ôi trời, anh đã đi lâu như vậy rồi, không cần phải chăm chăm bảo vệ đồ của chị ấy nữa, bây giờ đống đồ đạc này của chị ấy sao có thể so được với anh!”

 

Cậu ta lôi một cái hộp lớn dưới bàn ra.

 

“Đây rồi! Chắc chắn anh rất muốn xem nó đấy!”

 

Hoắc Cận Hành khó hiểu, anh ở hòm ra, thứ lọt vào mắt anh đầu tiên là một cung đàn bị gãy. Tầm mắt anh vô thức dừng lại hai giây, sau ý vị thâm trường nhìn Mã Tuấn. 

 

“…” Mã Tuấn xấu hổ, khụ khụ hai tiếng, lấy cung đàn để ra một bên: “Ôi chao, cái gì đây ta, không phải cái này, không phải anh bảo quên hết rồi sao! Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, xem cái này!”

 

Phía dưới cung đàn chính là các loại đồ vật, đồ chơi nhỏ như Bật lửa, cúc áo, cây bút trước kia anh đã dùng, và miếng ngọc của anh.

 

Hoắc Cận Hành khựng lại.

 

Tay anh vô thức cầm miếng ngọc lên.

 

Miếng ngọc được giữ gìn rất tốt, nó được đặt trong một cái túi trong suốt, bên ngoài còn phủ một lớp niêm phong, miếng ngọc trắng như tuyết không có một vết bẩn nào.

 

Chữ “Hành” trên miếng ngọc vẫn khí khái thanh tú như xưa. Anh nhìn một lúc lâu.

 

Mã Tuấn thấy anh nhìn chằm chằm miếng ngọc một lúc lâu, đưa tay đoạt lấy: “Được rồi đừng nhìn nữa, cũng không phải cái này, bên này này.”

 

Miếng ngọc bị cậu ta cướp đi.

 

Cậu ta thấy ánh mắt Hoắc Cận Hành, bỗng nhiên có hơi run sợ.

 

Mã Tuấn vội nói: “ Được rồi, được rồi, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không động nữa!” Cậu ta cất miếng ngọc vào trong hộp: “Còn anh, đừng động chạm gì hết, để tôi cho anh xem cái này.”

 

Cậu ta mở tầng dưới cùng của cái hộp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-173.html.]

 

Hoắc Cận Hành khựng lại.

 

Hơn một ngàn lá thư.

 

Đúng vậy… Hơn một ngàn.

 

Bên trong hộp đều là thư, được xếp chồng lên nhau từng hàng một. Thư này được xếp thẳng đứng, Hoắc Cận Hành không thấy được chữ phía trên, khó hiểu: “Đây là…”

 

Mã Tuấn rút một lá thứ ra.

 

Nhìn thấy chữ trên lá thư loang lổ, có dấu vết bị cháy xém, Hoắc Cận Hành ngăn lại theo bản năng.

 

“Ôi, không sao!” Mã Tuấn đưa lá thư đã mở ra cho anh: “Anh đọc xem trên đây viết cái gì?”

 

— “Gửi A Hành.”

 

Hình như anh ý thức được cái gì, tim đập nhanh hơn. Cuối cùng không nén được sự tò mò, anh nắm chặt lá thư.

 

Gửi: A Hành

 

Hôm nay là ngày 5 tháng 8 năm 20xx, anh đã đi được 962 ngày, đây là lá thư 871…

 

Ánh mắt anh lướt qua từng hàng chữ thanh tú, tim anh đập càng lúc càng nhanh, trong trái tim như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngọn lửa ngày càng lớn. Tình cảm trong lòng thiêu đốt khiến hốc mắt anh có chút ê ẩm.

 

Mã Tuấn đứng bên cạnh lén quan sát biểu cảm của anh, lặng lẽ bóc phong thư ra đặt bên cạnh anh.

 

Bức thư cuối cùng viết:

 

Đêm nay trăng rất sáng, không có gió. Em nhớ anh.

 

Anh xem từng lá thư một.

 

 

Tối nay trời đầy mây đen, không thấy được ngôi sao nào. Em nhớ anh.

 

 

Đêm nay trời mưa, ngoài phòng mưa rơi tí tách. Em nhớ anh.

 

 

Hôm nay trời quang trăng sáng, em biết anh thích thời tiết thế này. Em rất nhớ anh.

 

 

Hôm nay có tuyết rơi khiến em nhớ đến anh…

 

 

Em nhớ anh.

 

Em nhớ anh.

 

Em nhớ anh. 

 

Em nhớ anh.

 

A Hành, em thật sự rất nhớ anh.

 

 

—Em yêu anh.

 

Loading...